Dịu dàng, suy tư và tươi tắn, cuốn sách này nhắc ta nhớ rằng Banana chưa bao giờ đi vào lối mòn. Trữ tình, dễ đọc và đáng say mê, Yoshimoto xứng đáng với sự hâm mộ mà thế giới dành cho cô.
Một cuốn sách nhỏ mỏng. Có gì lôi kéo sự liên tưởng tới cuộc đời ngắn ngủi của Tugumi. Có nỗi buồn đọng lại. Có niềm vui kéo trở về thực tại... Tất cả những gì diễn ra thật bé bỏng so với sự hiện diện của biển bao la, trở đi trở lại trong các chương sách.
Nhiều độc giả tìm đến Banana bởi nhân vật trong văn chương của cô đầy sự tươi mới, với một nghị lực tinh thần đáng kinh ngạc. Hình như không khó khăn nào khiến họ phải mệt mỏi, thoái lui. Kể cả với cuốn sách này, khi thách thức là cái chết.
Thật khó mà hình dung cuộc sống đang trôi vèo qua mỗi ngày thế này với một người lắm bệnh tật và bị dự đoán sẽ đoản mệnh như Tugumi. Cũng khó mà chia sẻ với một thiếu nữ yếu ớt, xanh xao luôn phải dựa dẫm vào người thân, song lại vô cùng bẳn gắt khó tính khiến người xung quanh phải rỏ lệ. Càng khó cảm thông với một cô gái mới lớn cùng trò giả nai để quyến rũ bọn con trai lẽo đẽo theo sau.
Tugumi đã lớn lên trong tình yêu dịu dàng bao bọc của những người thân. Song cô dường như muốn phá bỏ cái trật tự như thể sẵn sàng tống tiễn mình vào cõi chết ấy. Cô nói năng bốp chát, hay cáu kỉnh đập phá, dành mọi thời gian để nghĩ ra những trò tinh quái nhất. Tugumi xuất hiện như thể một thiếu nữ đỏng đảnh, hư đốn.
Nhưng phía sau vẻ hoang dại đầy xa cách đó là một Tugumi đang đốt lửa từng ngày cho sự sống leo lắt của mình. Những điều quá quắt mà Tugumi gây ra như một thứ ánh sáng khát thao tỏa ra từ thân hình mảnh khảnh, trắng muốt đến yếu ớt của cô. Không biết giấu mình và cũng chẳng có nhiều thời gian để làm điều ấy. Song đó là cách để chứng tỏ sự hiện diện của cô đang khắc sâu trong tâm trí mọi người đến thế nào.
Cuối cùng thì cũng có người xích lại gần cô thiếu nữ khó ưa đó. Mối tình đầu đẹp đẽ giữa Tugumi và Kyoicho suôn sẻ tới lung linh khiến người ta phải đau nhói vì những dự cảm chẳng lành. Tugumi lường trước hơn ai hết giới hạn đó song cô lại hào hứng đón nhận nó, từ lần gặp gỡ đầu tiên cho tới khi chủ động nói lời yêu. Song người để Tugumi trút bầu tâm sự lại là Maria, một cô bạn học cũng là chị em họ. Đó là lý do để lá thư cuối cùng của Tugumi dành riêng cho Maria, nơi cô thổ lộ những ngọn ngành về mình, nhất là vụ trả thù kẻ giết chú chó đáng yêu của Kyoichi với một nỗ lực đáng kinh ngạc.
Thật khó để hiểu Tugumi đồng bóng dám đi chân trần dạo chơi trong đêm khuya khoắt với một cô trò chưa bao giờ tham dự bất cứ buổi tập trung nào ngoài sân trường. Thật khó mà gần gũi với một Tugumi ngang ngạnh đến xấc xược với một thiếu nữ dịu dàng trong mối tình đầu. Thật khó để hiểu một tình yêu luôn ấp ủ sâu thẳm trong Tugumi với một người lạnh lùng đào hố bên vườn hàng xóm để trả thù, chuẩn bị một sự trừng phạt ghê rợn dành cho kẻ xấu bụng...
Song chính vì thế mà những ám ảnh về cái chết bị đẩy lùi xa. Cô gái nhỏ nhoi chưa một lần bước chân ra ngoài thị trấn đã tự vẫy vùng bằng trái tim đầy sinh lực của mình, cho đến khi "cái kho" ấy cạn kiệt. Banana đã nói về cái kết ấy: "Phần kết của cuốn truyện này là sự bắt đầu một cuộc sống mới của Tugumi, nghĩa là "cái chết" của một Tugumi từ trước cho tới thời điểm đó. Tất nhiên, việc đọc và hiểu như thế nào là tùy thuộc ở độc giả nhưng tôi đã định như vậy. Từ bây giờ, Tugumi sẽ lần đầu tiên bắt đầu cuộc sống thực sự