Không biết đã có bao nhiêu người, bao nhiêu đời từng ngả mũ bái phục bộ sách này. Song, dù có phát biểu thêm một lần nữa cũng không thừa. Có thể nói, văn chương mà đến cỡ Đông Chu liệt quốc chí (sau đây gọi tắt là Đông Chu) của Phùng Mộng Long, thì có thể nói đã đạt đến bực thần thông quảng đại. Chuyện của cả thiên hạ suốt bốn trăm năm với hàng nghìn nhân vật, hàng trăm cuộc chiến, hàng vạn âm mưu... mà cứ như từ trong bụng tuôn ra, mạch lạc, khúc chiết, rõ ràng, trùng trùng điệp điệp, không nhân vật nào mang máng nhân vật nào. Cái thiện cũng như cái ác, trung cũng như nịnh, giỏi cũng như ngu, anh hùng cũng như hèn hạ... tất cả cũng không cái nào giống với cái nào. Sức khái quát tư tưởng của Đông Chu lớn đến nỗi, muôn đời đều có thể soi vào đấy mà nhận ra mình, mà nhìn rõ thực chất thế sự của thời đại mình...
Mục lục
"Đông Chu" - Văn chương đồng nghĩa với kinh sử
- Hồi thứ nhất: Nghe lời hát, Tuyên vương khinh sát - Giãi tình oan, Đỗ Bá hiển linh
- Hồi thứ hai: Bao Quýnh chuộc tội dâng mỹ nữ - U vương đốt lửa lừa chư hầu
- Hồi thứ ba: Quân Khuyến Nhung làm loạn Kiều kinh - Vua Binh vương thiên đô Lạc Ấp
- Hồi thứ tư: Tần Văn nằm mộng thấy con trời - Trịnh Trang tìm mẹ đào hầm đất
- Hồi thứ năm: Chu với Trịnh gửi con làm tin - Lỗ và Tống đem quân giúp giặc
..........