Trích đoạn:
Tuổi đã ngoài 90, lưng còng run rẩy, Ông già cố gượng đẩy chiếc xích lô lăn từng vòng một. Thi thoảng ông cụ lại quỵ xuống, thở hổn hển rồi rướn sức đứng dậy...
Hầu như người dân ngụ ở hai phường Cô Bắc và cầu Ông Lãnh (Q.l, TP.HCM) ai cũng đều biết ông, bởi ông được xem là một trong những người già nhất ở đất Sài thành còn sống bằng nghề xích lô - một cái nghề cũng đã xế chiều... Ông tên Trần Văn Bảy, mọi người quen gọi vui ông là ông Bảy “đệ nhất” xích lô...
Hằng ngày ông dậy từ lúc tờ mờ sáng, miệt mài đẩy xe dọc đường Cô Giang, quẹo xuống Nguyễn Khắc Nhu rồi men theo lề đường Cô Bắc tìm kiếm những vị khách hiếm hoi giữa dòng taxi và các loại xe đời mới. Trưa đến, ông lại lọ mọ tìm một vỉa hè nằm ngả lưng dưới bóng cây. Không ít lần ông đã ngất xỉu trên đường mưu sinh. Ông Bảy kể: “Năm ngoái, có một ông khách Tây nặng cả trăm ký nhờ tui chở ra công viên 23-9. Vừa đến đường Nguyễn Thái Học thì chiếc xích lô khựng lại, ông khách quay ra sau đã thấy tui gục đầu. Hốt hoảng, ông khách Tây vội vàng cùng người dân đưa tui đi cấp cứu”...
Trong câu chuyện của đời mình, ông Bảy luôn miệng nói: “Tui là người phu xe giàu nhất thế gian!”. Bởi ông bảo khi những vòng xe đã mỏi mệt, khi sức già đã tàn kiệt thì may mắn là bên ông vẫn có những người chia sẻ từng ly nước, bát cháo. Đẩy chiếc xích lô vào sát hiên cho khỏi mưa, ông nói vui: “Cuộc sống tui coi vậy mà cũng sướng. Ở nhà ngàn sao, ăn cơm thiên hạ. Có đói, có no nhưng đời chẳng vướng bận thứ gì...”