Mỗi khi viết, tôi thường đặt mình
vào nhân vật, để hiểu hơn những gì diễn ra trong câu chuyện. Vì thế, đôi khi
tôi ngơ ngác trong chính cuộc sống của mình. May thay, luôn có những người ở
cạnh tôi, để giúp đỡ, để mang lại cho tôi những niềm vui nho nhỏ, để khóc, để
cười khi đọc những gì tôi viết, hoặc chỉ để nắm lấy tay tôi… Với tôi, viết là
một hành trình dài bất tận, nhưng không bao giờ cô độc.
Café yêu là
tuyển tập những tác phẩm tôi viết trong nhiều năm, ghi dấu những đoạn đường tôi
đã đi và nhắc nhở tôi về một “con người khác” của chính mình. Một cuốn sách ra
đời với tôi luôn là niềm vui khôn xiết, hy vọng những người cầm trên tay cuốn
sách này cũng vậy. Hãy pha cho mình một cốc sôcôla nóng, và tận hưởng…
Tháng 11-2011
Minh Nhật
CAFÉ YÊU
Ciao café
- Điều em sẽ làm đầu tiên nếu anh và em chia tay là gì?
An chống một tay lên cằm, gần như cười phá lên:
- Ha! Câu hỏi ngộ nghĩnh đó! Có lẽ em sẽ… lại lên Ciao café này gọi ba cốc xoài
dầm và ngồi ăn cho hết trong nước mắt.
Duy Anh cười nhẹ, nắm chặt tay dưới gầm bàn. Nó quay ra vẫy một cậu bồi bàn:
- Cho ba cốc xoài dầm nhiều sữa chua ít đá! - Rồi quay sang An đang nhìn nó
ngạc nhiên. - Em có điều kiện làm điều đó ngay bây giờ và anh biết là không
trong nước mắt, chúng mình chia tay An nhé.
Năm phút sau, Duy Anh cầm tiền thừa, đứng dậy bước ra ngoài, vẻ mặt cố thản
nhiên như - là - rất - bình - tĩnh, nó hơi nheo mắt trước ánh nắng phản chiếu từ
những ô cửa kính xanh từ Tràng Tiền Plaza. Tháng Mười.
Grand Prix - Toilet pub
Cuối cùng Duy Anh cũng làm được việc chia tay với An. Không phải là khó khăn,
mà hơn thế. Nhưng dù sao Duy Anh cũng chấm dứt được việc nghĩ quá nhiều về vấn
đề đó. Nếu lúc nói lời tỏ tình với An nó phải đọc sách và tập trước cái gương
nhiều đến nỗi nhớ được hình dáng của ba vết xước to và mười hai vết xước nhỏ
trên cái gương trong phòng nó, thì đến lúc nói chia tay, nó có vẻ “tàu nhanh”
hơn. Đáng ra nó đã phải làm sớm hơn, ngay vào cái ngày nó tình cờ đi lên Sago
café và nhìn thấy An cầm tay một cậu con trai lạ hoắc, nhưng nó lại chọn giải
pháp đi thật nhanh xuống cái cầu thang xoắn ốc đó và phóng ngay ra Hồ với suy
nghĩ “mình đã nhìn nhầm, không có chuyện gì cả”, mặc dù Duy Anh biết giữa năm
mươi người con gái giống nhau y hệt nó vẫn tìm ra An sau năm giây nhìn. Đôi khi
chính xác lại thành mệt.
Một ngày không em bỗng trở nên thênh thang. Duy Anh dậy thật sớm, vừa ngồi lau
xe vừa xem loáng thoáng một bộ phim nhạt nhẽo nào đó đang chiếu trên HBO. Một
trứng một cà phê, rồi lên trường ngồi, vừa nghe giảng vừa tán dóc với mấy thằng
bạn. Sau lần thất bại ở giải thưởng thời trang Vietnam Collection Grand Prix,
Duy Anh hơi nản chí với việc thiết kế. Có lúc cả tuần nó không ngồi vào bàn vẽ,
cũng chả động đến mảnh vải nào. Duy Anh là nhân vật được đánh giá cao tại khoa
Thiết kế thời trang của trường Mỹ thuật Công nghiệp - thế mà nó lại không vào
được đến vòng chung kết với tận hai mươi sáu thí sinh được chọn. Hai mươi sáu
chứ có phải hai đâu, thế mà còn không vào được thì đời có đáng chán hơn một con
gián không. Thảm hại trong công việc (đấy là nó tự nghĩ thế), rồi lại một cái
thất bại to đùng kề luôn trong tình yêu. Ít ra, chia tay với An rồi, Duy Anh
trở thành công dân tự do theo đúng nghĩa sáng sủa của từ này. Cũng như những
thằng con trai hai mươi hai đủ khôn khác, nó biết rằng yêu vẫn là một cái chết
được báo trước.
… Một ngày thứ Bảy, Duy Anh cùng thằng bạn khác khoa lên Toilet pub. Nó cũng
không mấy khi lên pub, nhưng thấy anh Nam DJ quảng cáo hôm nay có một ít thời
trang, lẽ nào mấy thằng chuyên ngành như nó lại không lên ngắm nghía tráng mắt
tí… Duy Anh đến hơi trễ. Nó bước đến chiếc bàn Dương đã ngồi sẵn, gọi một ly
Gin với nhu cầu tự pha Tonic, thói quen tự chế rượu có lẽ trở thành cầu kỳ khi
đến những nơi ồn ào. Dương chỉ vào một em đang mặc bộ váy xanh xẻ rộng chấm
đất:
- Kìa mày, em bé kia không cao dưới mét bảy đâu! Mặt trông yêu phết.
Duy Anh hơi nhíu mắt, nó ghé tai thằng bạn:
- Nếu có thích thì cũng chỉ là sẽ mặc đẹp những đồ tao thiết kế. Chứ tao không
có nhu cầu tìm bạn gái làm nghề này. Phũ lắm mày ạ.
Dường như bỏ ngoài tai những lời của Duy Anh. Ba phút sau, Dương vẫy một chị từ
phía cánh gà, mặt lạnh tanh, nói nhanh như sách:
- Chị gái, “mẫu” nào đó khá cao, ở loạt trước mặc bộ váy xanh xẻ, duỗi gấu chất
thô. Chị nói với em ý rằng có mấy anh của đài truyền hình cần gặp nhé.
Cô gái gật đầu và quay đi rồi cả bọn phá lên cười, Duy Anh lắc đầu:
- Không Dương ạ! Sai lầm lớn của cuộc đời mày là đã không thi vào Nhà hát kịch
trung ương!
Dương nhấp một ngụm, cười mỉm:
- Và cũng là sai lầm lớn của mày nếu sẽ bỏ qua cô bé này. Quên hình ảnh nhảm
nhí của An đi và cho anh em thấy được mày không chỉ biết design.
Phần diễn kết thúc, cô bé “ít nhất trên mét bảy” đi ra từ phía trong, mặc một
bộ jean khoác áo lửng đen, tiến về phía bàn bọn nó. Thái Dương đứng lên, giơ
tay ra:
- Chào em, không biết em có cuộc hẹn nào bây giờ không? Nếu không, sẽ rất vui
nếu cô bé ngồi uống nước với bọn anh?
Cô bé chạm nhẹ tay Dương:
- “Cô bé” này mang tên Vy các anh ạ. Hạ Vy. Và nếu được thì mình ra ngoài được
không ạ? Em hơi mệt với không khí ồn ào này.
“Oh! Cool!” Trong óc Duy Anh vang lên khe khẽ. Dương quay lại phía Duy Anh.
Nhân vật chính nhún vai, ra vẻ không ý kiến, không quan tâm. Nhưng khi Dương
búng tay tách một cái: “Ok, đi” thì Duy Anh nói:
- Tao biết một quán cũng hay vào giờ này…
Family café - Vạn Hoa club
Tay khuấy khuấy cốc Mocachino, Vy nheo mắt
tinh nghịch:
- Anh có vẻ có thói quen ngồi quán nhỉ? Tối hôm qua là Diva café và sáng nay là
Family.
Duy Anh mỉm cười:
- Vì anh vẫn còn muốn biết vài thứ về em, con người em có vài điều gây tò mò.
- Ví như?
Duy Anh mím môi:
- Ví như anh đã tiếp xúc với quá nhiều mẫu nhưng chưa thấy ai như em cả. Lần
gặp đầu tiên, không ai gọi một đĩa spaghetti ăn ngấu nghiến như em.
- Hì, vì tối hôm qua em đi diễn vội nên đói ý mà.
Duy Anh cười:
- Nhưng người mẫu thường không ăn đồ gây béo, và không ăn sai giờ, cuối cùng là
ngay bây giờ cũng sẽ uống sữa chứ không uống cà phê như em!
Vy hấp háy:
- Vậy thì gọi em là người mẫu đáng yêu đi!
Mọi chuyện cứ diễn ra đều đặn kiểu phim Hàn Quốc mỗi ngày một tập. Duy Anh cảm
thấy Vy thật sự đáng yêu, rất khác với suy nghĩ của nó về giới mẫu - những cô
nàng “toàn vờ”: vớ vẩn, vô vị và vụng về. Hạ Vy là mẫu con gái quan tâm đủ vừa
với những gì thuộc về sắc đẹp, vẫn thừa thông minh và thú vị trong những cuộc
đối thoại cần chất xám. Típ con gái vừa dịu vừa sắc, tất cả đúng lúc. Vy nói
chuyện với nó rất hợp, ngạc nhiên về những sở thích giống nhau, đặc biệt là
cũng biết rất nhiều về các quán Hà Nội như Duy Anh. Nói chung là Duy Anh không
tìm thấy khía cạnh nào của con người Vy là có vấn đề cả, thế nhưng nó vẫn cảm
giác là nó đang… thiếu cảm giác. Thực sự, nó vẫn chưa sẵn sàng cho một tình yêu
mới, nó đã chán ngán việc yêu đương sau khi kết thúc với An. Và thế là đã chừng
hai tháng sau khi quen Hạ Vy, dẫu cảm thấy quá được, Duy Anh vẫn… không làm gì
cả. Thái Dương nhiều lần khuyên nó tiến tới đi, cần phải tỏ tình với Vy. Duy Anh
mặc kệ, cố nhủ không dính vào cô gái nào nữa, dù mỗi sáng vẫn chờ đợi những
cuộc nói chuyện thú vị với tại Family café.
Thi thoảng Duy Anh cũng đi xem Vy diễn ở Vạn Hoa club. Chiều cao một mét bảy
ba, luôn luôn trang điểm rất nhẹ với vẻ mặt xinh tự nhiên, năng khiếu xuất sắc
trên sàn catwalk, những bước đi tự tin, vẻ mặt rạng ngời. Tất cả làm nên tâm
của các show diễn…
Duy Anh nhìn Vy. Vy đang bước về phía nó, vẻ hơi đủng đỉnh. Duy Anh định sẽ
khen phần diễn của Vy hôm nay. Chợt một chàng trai khiến Vy dừng lại, hai người
nói vài câu gì đó rồi Vy bước tiếp, đối tác không được chào đón kia giữ lấy tay
Vy. Duy Anh thấy nóng mặt. Nó tiến lại gần cuộc dùng dằng:
- Mày làm cái quái gì thế?
Phía bên kia cười nhạt, vẫn giữ tay Vy:
- Đâu liên quan tới mày.
Vy bĩu môi:
- Anh này xin số em không được rồi giữ em lại…
Không chờ Vy nói hết câu, Duy Anh xô đối thủ của mình một cái, và lập tức nó
nhận được một quả đấm rất nhanh. Một vài ngôi sao hiện ra, Duy Anh ngã xuống
đất. Nó ngồi dậy. Người đấm nó nhanh chóng lách ra ngoài. Vy che miệng, cúi
xuống đỡ Duy Anh:
- Trời. Anh có làm sao không?
- Cảm thấy như vừa bị đấm!
Vy phì cười, đỡ Duy Anh dậy:
- Sao anh làm thế?
Duy Anh nhìn vào mắt Vy, nó định nói “vì anh thích em” nhưng lại thôi, cười
nhạt:
- Nhìn ngứa mắt thôi em.
Vy hơi mím môi lại:
- Lần sau đừng thế nhé anh. Chuyện như vừa rồi là thường, em tự giải quyết
được!
Limmone - Vincom
Duy Anh vẫn sống hơi chấp chới như thế, khá nhiều lúc nó cảm thấy nó gần nói
được với Vy rồi, nhưng hình ảnh An hiện ra lại làm nhạt hết. An cũng từng đáng
yêu như thế cho đến trước cái đoạn phim Duy Anh nhìn thấy ở Sago café. Thế rồi
đấy, đùng phát. Biết đâu ngày nào Vy cũng lại đùng phát như thế, nó không muốn
tốn tiền cho ba ly xoài dầm hay một cái gì tương tự như thế nữa. Tất nhiên chỉ
đùa, về thực tế, Duy Anh không muốn yêu nữa, dù nó đã như thế với Vy.
Sáng rảnh rỗi, hai tiết cuối bỗng được nghỉ vì những lý do thường thấy từ giáo
viên khiến Duy Anh rong xe lang thang. Vào Boo2 mua một bộ dây giày lòe loẹt mà
Duy Anh nghĩ con em đồng bóng của nó sẽ thích. Duy Anh tiện chân bước lên
Vincom chơi, nó vào Game World, định làm vài đường đùa xe cho đầu óc thư giãn.
Chợt ở phía gần máy đánh trống có một dáng người không - thể - nhầm. Với chiều cao
không có giày cao gót hỗ trợ này thì còn là ai nữa. Duy Anh bước được hai bước,
chợt nó nhìn ra một đứa khác đang nói chuyện với Vy. Trông quen quen! Duy Anh
giật mình, là cái thằng xin số điện thoại của Vy hôm ở Vạn Hoa club. Duy Anh
nắm chặt tay, lần này nhất định nó sẽ không mất mặt như hôm trước, đấm vào mặt
hay bụng đây? Bỗng Duy Anh nhìn lại thái độ của hai người, không có vẻ gì là Vy
đang khó chịu, cũng không thân mật, dường như Vy và thằng kia đang nói chuyện
gì đó khá nghi
897d
êm túc. Hai người là bạn? Duy Anh đang suy nghĩ thì Vy tình cờ
nhìn về hướng nó. Duy Anh quay người bước nhanh ra ngoài. Nó biết Vy đang chạy
theo, ra đến gần tiệm ăn Italia Limmone, Vy bắt kịp Duy Anh, Vy thở gấp:
- Từ từ, để em giải thích đã!
Duy Anh nhếch mép:
- Đó cũng không chắc là cái anh đang chờ.
Rồi nó quay người đi. Vy nói to:
- Đúng đó, anh ý là bạn em! Và việc lần trước ở Vạn Hoa là một vở kịch!
Duy Anh dừng lại, nhếch mép lần thứ hai trong mười giây:
- Và còn những vở kịch nào nữa?
Vy hơi quay mặt đi:
- Tất cả. Từ hôm anh và em gặp nhau ở Toilet pub, em đã nhờ tất cả mọi người.
Từ anh Nam DJ đến anh Thái Dương, tất cả làm ra một lần gặp như tình cờ giữa
anh và em. Từ những chuyện trùng hợp sở thích mà em biết được qua bạn anh, đến
việc em học thuộc những kiến thức search được từ web về những quán cà phê Hà
Nội… Tất cả!
Vy ngừng lại, thở dồn dập, rồi nói tiếp:
- Thực ra em đã biết anh từ rất lâu. Thích anh và những thiết kế của anh từ khi
anh học năm hai, và khi đó anh đã đi với chị An. Em không dám tiến đến. Và đến
khi anh chia tay…
Duy Anh lắc đầu, ngắt lời:
- Còn gì nữa?
Vy ngừng lại khoảng vài giây, rồi mở to mắt nhìn Duy Anh:
- Còn một điều, là em yêu anh. Điều đó không phải là một vở kịch.
Duy Anh cúi mặt. Vy nói tiếp:
- Và em biết… anh đã thích em. Nhưng anh cũng không tiến tới. Một lần thất bại
trong tình yêu tệ đến thế sao. Anh biết cách “nhặt kiếm lên và đi vào rừng
thẳm” không? Anh hãy tin vào cảm nhận của mình và làm điều anh muốn đi. Anh
thích uống cà phê, chắc biết cà phê càng đắng càng ngon rồi đó.
Duy Anh không nói gì, hai đứa nhìn vào mắt nhau…
Duy Anh hỏi khẽ Vy:
- Điều em sẽ làm đầu tiên nếu anh nói yêu em là gì?
CÔ BẠN CÓ ĐÔI MẮT TÍM
Tàu điện ngầm. Đi học muộn... Một ngày như mọi ngày!
Buổi sáng đến muộn, như mọi khi. Những ngày đầu ở nơi cách Việt Nam tới bốn
ngàn cây số, Minh không thực sự hiểu điều ấy, rồi nó biết được lý do của những
chiều nắng tắt chậm, ở Singapore người ta không lấy múi giờ theo địa lý, mà
chọn giờ cùng giờ với Hồng Kông vì lý do kinh tế. Nó chưa thực sự quen với việc
tám giờ sáng mà trời vẫn mịt mù…
Tàu điện ngầm vắng vẻ. Minh nhìn đồng hồ, hẳn nó sẽ muộn học, nhưng ở đây người
ta ít quan tâm tới điều đó. Chiếc MP3 thổi vào tai nó giọng hát của Hà Trần,
bằng thứ ngôn ngữ mà nó vẫn hằng nhung nhớ...
Cô gái có đôi kính áp tròng ánh tím.
Minh khẽ mở cửa lớp, chui tọt vào chỗ, vứt ra cái đĩa TS online cho thằng
Jimmy. Cherry vứt cho nó hộp kẹo Mentos, có vẻ đã được share cho đến nửa lớp,
trong khi thằng Jimmy thì hôn chùn chụt cái đĩa, vừa lảm nhảm rằng không có
Minh thì nó đã phải load cái này chắc đến bảy tiếng từ cái mạng Wireless chậm
rì của trường.
Căng tin đông nghịt và nhộn nhạo. Như mọi khi, Minh ngồi lại trông đồ trong lúc
lũ bạn, vốn nhiều kinh nghiệm “bon chen” hơn, lãnh trách nhiệm đi mua đồ ăn.
Một giọng con gái từ phía sau nó, bằng tiếng Anh: “Xin lỗi, còn chỗ trống ở đây
không?”. Hầu như ngay lập tức, Minh đáp ngắn gọn: “No”, rồi giật mình quay lại.
Người Việt có thể nhận ra nhau qua cách phát âm nhiều bằng môi. Trước mặt nó là
một cô gái tóc nâu, áo khoác hồng Das xắn tay, đôi mắt ánh tím... gương mặt rất
Sing ấy làm nó lưỡng lự, đành hỏi bằng tiếng Anh: “Bạn là người Việt Nam?”. Vẻ
mặt cô gái thoáng ngạc nhiên: “Yup”. Minh nở nụ cười, trước hết khen tặng sự
nhạy cảm của mình…
Điều thú vị nhất - một ngày không như mọi ngày.
Cầu thang dẫn lên giảng đường 73 vắng tanh, đang là tiết một buổi chiều. Minh
ngồi bệt xuống bên Nguyên trên cầu thang, nhấc hearphone khỏi tai cô nhỏ:
- Bắt quả tang bùng học nhé! Để tớ đoán xem nào, giờ Toán hả?
Nguyên cười phá lên:
- Chính xác! Cậu giỏi thì đoán nốt khoa của tớ đi!
Một phút im lặng rồi Minh đưa cho Nguyên lon nước mát lạnh:
- Đằng nào cậu cũng nói cho biết tớ mà, phải không?
Nguyên cười vang, áp lon nước vào má:
- Tớ sẽ học câu này để dùng khi bó tay với một câu đố nào đấy. Mà đúng là cậu
không đoán được đâu. Tớ học ME - mechanic... Hôm nay nóng quá nhỉ!
Minh bật cười:
- Hôm nào chả nóng! Con gái mà học ME, lạ thật!
- Thì đã thấy rồi đấy thôi! Của hiếm là của quý đấy, nhớ mà bảo vệ kẻo nó tuyệt
chủng!...
- Cậu sang đây chắc cũng cùng đợt với tớ nhỉ? Tớ sang từ cuối tháng Tư.
- Thế thì sớm hơn tớ. Tớ mới sang được khoảng hơn ba tuần.
Minh xoay xoay cái bật lửa:
- Mọi thứ ổn chứ?
Nguyên nháy mắt:
- Chắc là ổn! Nhiều chuyện lạ lẫm, một số phiền toái nhỏ... Nhưng như thế tớ
thấy vẫn còn hên chán!
Minh mỉm cười:
- Rồi cậu sẽ quen. Mọi thứ thú vị, bắt đầu đều phức tạp. Hoặc ngược lại.
Nguyên nhấp nhấp lon nước:
- Điều gì cậu cảm thấy thú vị nhất ở đây?
- Mọi thứ, những máy bán nước tự động, những tờ báo free, những góc nhìn từ
tầng hai mươi, những cuốn sách đọc không gập, những buổi sáng đến muộn...
- Và điều gì là thú vị hơn cả?!
Minh ngừng lại một chút, nó nhìn vào đôi mắt tím của Nguyên:
- Khó nói lắm. Những sáng tỉnh giấc không thấy căn phòng quen thuộc, những đêm
phân vân kinh khủng giữa việc bật online lên tán gẫu với bạn bè hay tắt đi để
dồn sức cho ngày hôm sau sẽ cày hết tốc lực với tàu điện ngầm, xe bus, học
tiếng, kết bạn, thích nghi với cuộc sống mới... Những sự mới mẻ ấy vừa thú vị
vừa trống trải...
Nguyên ngồi bó gối, rồi chợt ngẩng gương mặt mịn màng lên, mỉm cười:
- Còn với tớ, mọi việc đều tốt. Và việc tốt nhất cho đến giờ là tớ gặp được ấy.
... Chiều đột nhiên mát rượi với những cơn gió hiếm hoi giữa tháng Sáu. Chân
trời đỏ quạch. “Có lẽ đêm nay mưa đấy, rút quần áo sớm đi nhé!” Tiếng cười
khanh khách của Nguyên vẳng bên tai… Những ngày xa lạ thoáng chốc vụt tắt như
kết thúc bộ phim dở dang.
Thư viện - Cơn mưa - Cầu vượt - Sự lựa chọn.
Minh lang thang trên thư viện, vừa nhấm nháp chocolate, vừa mở bài tập vẽ ra
làm nốt. Vẽ được hết hình đầu tiên ở góc nhìn thứ ba, Minh đã cảm thấy ặc ặc
lắm rồi. Học môn này độ ba tiết liền chắc là nó tàn một đời hoa úa một đời lúa
mất. Nằm gác chân ra sàn, cái cách nằm thượt ra thư viện thế này nó học được
của Melvin, ban đầu thấy choáng (thư viện mà nó coi như thể nhà trẻ vậy). Nhưng
rồi nhìn quanh, bắt gặp hơn một đứa có dáng nằm chiến y hệt thế, Minh mới thấy
đấy là cái chuyện thường ở trên phường... Chợt cái hearphone từ tai nó bị giật
ra, Minh mở mắt, đôi mắt tím nhìn nó chăm chú. Nguyên gật gù:
- À há, Romeo của Tiến Đạt! Được được! Nhưng mà chưa ăn thua, mai tớ vứt link
vào nghe trực tuyến Eddy Việt mới khiếp đảm!
Nguyên đưa tay kéo Minh ngồi dậy, xếp gọn đống giấy vẽ bừa bộn xung quanh.
- Chiều nay mấy giờ hết tiết?
Minh rút phone ra, đút vào ba lô bừa bộn:
- Năm giờ. Hôm nay học tám tiết, thấy đầu lùng bà lùng bùng kiểu như ngủ ngáp
bị ruồi bay vào ý. À, uống gì không?
Nguyên giơ hai tay lên:
- Ủng hộ nhiệt tình! Trà sữa trân châu không đá!
Minh bật cười lắc đầu:
- Như ở nhà!
Nguyên nháy mắt:
- Mua đi, tối nay đừng về ký túc xá nữa, tớ bù MacDonald cho! Nhưng dưới sáu
đô!
- Thế thì tối nay mưa mất!
Và mưa thật. Mưa như để bù lại những ngày nắng cháy, cây cối ngập trong màn mưa
trong suốt, sảng khoái và đắm đuối. Minh và Nguyên ngồi dưới mái hiên chiếc cầu
vượt băng ngang đường cao tốc. Mái hiên ngắn xanh lơ không đủ che những giọt
nước lạnh cóng. Những chiếc xe chạy dọc ngang tít tắp, vùn vụt trong không gian
nhiều nhịp thở. Hai đứa vẫn ngồi yên, mặc cho dòng người bước vội vã ngay sau
lưng. Mùi không khí, mùi mưa, mùi đất lẫn với nhau tạo ra một cảm giác hiếm có.
Nguyên lên tiếng:
- Cậu biết không, khi còn bé tớ luôn thèm cảm giác trời mưa mà được trùm chăn
thật ấm rồi vừa ăn cái gì đó vừa đọc truyện. Sau này, tớ rất hay lên Align café
ngồi những ngày mưa thế này, ngắm từng mảng cây đẫm nước, ngắm mọi người dưới
phố... Rồi thấy mình hạnh phúc nhất quả đất...
Nguyên quay sang Minh:
- Chẳng hiểu tại sao tớ lại kể cho cậu nghe những chuyện ấy. Sang đây thấy cuộc
sống thực tế quá...
Minh thấy trái tim lại trở về nhỏ bé và yếu ớt, như vốn phải thế:
- Tất cả do mình chọn mà. Hồi bé, đọc Nghìn lẻ một đêm, tớ vẫn nhớ một câu:
Trong cuộc sống, trừ cái tên của mình ra, những thứ còn lại bạn đều nên tự
chọn. Điều ấy đúng phải không? Hồi mới sang, tớ cũng hoang mang ghê gớm, không
biết mình chọn đúng hay sai. Tại sao giữa một môi trường vừa mới mẻ vừa thú vị,
mình bối rối và cô độc thế. - Minh cười khẽ. - Thế là tớ mua một con mèo con,
và dồn tình yêu thương cho nó. Nhưng tớ thấy điều đó chẳng khác gì một kiểu
chạy trốn. Tớ ngừng lại, bắt đầu sống cuộc sống như mình mong muốn. Tớ vẫn nuôi
con mèo và yêu thương nó, nhưng đó là tình yêu cho con mèo và dành riêng cho
nó, chứ không phải là sự chắp vá từ một tình yêu nào khác!
Chiếc bật lửa Zippo trong tay Minh xoay xoay, bật tách một cái, đốm lửa nhỏ lấp
lánh ánh mắt tím sẫm. Nó chậm rãi:
- Cũng như tớ yêu quý cậu thật sự. Nếu chúng ta đang ở Việt Nam và gặp nhau ở
một nơi nào đó, tớ vẫn sẽ yêu quý cậu như thế này, chứ không phải tình cảm của
tớ dành cho cậu bây giờ là do nhu cầu muốn có một ai đó để làm bạn, để yêu quý,
để thể hiện... Không đâu…
Đột ngột, Minh đứng dậy, đưa tay ra:
- Nào, để tớ giúp một tay. Không còn hàng MacDonald nào mở cửa giờ này, nhưng
nếu muốn ăn spaghetti thì tớ sẽ làm!
Nguyên thì thào:
- Thật ư? Sao cậu chiều tớ vậy, Minh?
Minh cười, cầm lấy tay Nguyên:
- Vì khi cậu khóc trông thật xinh. Và vì chúng mình là bạn!...