"Tình yêu thời thổ tả" là một trong những cuốn tiểu thuyết hay nhất về tình yêu mà con người có thể viết ra, là một vinh quang mới cho nhà văn người Côlômbia, Giải Nobel Văn chương năm 1982, Gabriel Garcia Márquez. Ông là người bạn lớn của chúng ta.
Đây là một câu chuyện tình say đắm giữa một người đàn ông và một người đàn bà. Ở tuổi mới lớn, họ yêu nhau nồng nàn nhưng không lấy được nhau vì còn quá trẻ, quá non nớt, không có kinh nghiệm sống cũng như đủ nghị lực để chiến thắng quan niệm môn đăng hộ đối trong hôn nhân thời bấy giờ. Hơn năm mươi năm họ xa mặt nhưng không cách lòng, mặc bao sóng gió cuộc đời. Phecmina Đaxaxa nhẫn nhục sống cuộc đời làm vợ - môt thứ đồ trang sức kiêm nàng hầu của bác sỹ Ucbinô đê la Cadê thuộc giới thượng lưu; Phlôrêntinô Arixa vì thất tình nên một mặt lao vào làm giàu bằng mọi thủ đoạn, mặt khác thỏa mãn nhục dục bằng cách lao vào chơi gái đủ mọi hạng. Dịp ấy khi cả hai đã ngoài bảy mươi tuổi, họ đã trốn lên tàu thủy và chỉ hai người với nhau trên chiếc tàu treo lá cờ vàng - dấu hiệu của người bị bệnh thổ tả - chạy ngược rồi chạy xuôi trên dòng sông Măcơđalêna - dòng sông của Đêmôcrit. Tác giả không chỉ dừng lại ở việc kể về một câu chuyện tình, đi xa hơn nữa khi nói rằng tình yêu thời thổ tả là sự suy ngẫm về tình yêu của con người ở mọi lứa tuổi. Tình yêu là chiếc chìa khóa vàng mở tâm hồn mình để hòa đồng với nhau, đi đến với nhau trong cuộc đấu tranh chống nỗi cô đơn.
Đây là tác phẩm hay và có giá trị trường tồn cùng thời gian.