Cùng trong ngày hôm đó, nhà họ Trần ở Hải Ninh cũng có thêm một đứa trẻ. Nhà họ Trần ở đây chính là chỉ Trần Thế Quán, hay còn gọi là Trần Các Lão, một người từng làm quan dưới thời Khang Hy và có quan hệ cực kỳ mật thiết với hoàng tử thứ 4, Ung Thân Vương Ung Chính.
Lúc bấy giờ, Vương phi của hoàng tử Ung Chính và vợ của Trần Các Lão đều mang thai. Không lâu sau đó, cả hai người cùng sinh vào một ngày, vương phi của Ung Chính sinh ra một công chúa còn vợ của Trần thì sinh ra một đứa con trai. Ung Chính nghe nói con trai của Trần Các Lão sinh cùng ngày với công chúa của mình mới lệnh cho Trần mang con vào vương phủ của mình để xem mặt. Lệnh của vương gia không thể không nghe, Trần Các Lão không còn cách nào khác đành phải mang con của mình đưa vào vương phủ.
Tuy nhiên, khi đứa bé được trả về cho nhà họ Trần thì ban đầu là con trai giờ lại hóa thành con gái. Làm quan đã nhiều năm, hiểu được rằng nếu nói ra chuyện này thì cả họ có thể bị giết sạch, Trần Các Lão đành phải im lặng, “ngậm bồ hòn làm ngọt”. Ít lâu sau đó, Trần Các Lão chán nản, cáo lão về quê. Đứa con trai nhà họ Trần bị đánh tráo vào phủ Ung Chính sau này chính là hoàng đế Càn Long.
Sau khi bị Ung Chính dùng kế đánh tráo về làm con trai của mình. Càn Long lớn lên, biết được sự thực này từ miệng người vú nuôi của mình. Vì vậy, sau đó Càn Long mới mượn cớ vi hành phía Nam để đi Hải Ninh thăm cha mẹ đẻ. Do vợ chồng Trần Các Lão đã qua đời từ lâu nên Càn Long chỉ còn cách đến trước mộ của hai người, dùng màn vàng che lại rồi làm lễ bái lạy tổ tiên.
Luật nay:Có dấu hiệu của tội mua bán, đánh tráo hoặc chiếm đoạt trẻ em
Việc Ung Chính tìm cách để tráo đổi con gái của mình lấy con trai của Trần Các Lão cũng là chuyện không hợp tình hợp lý.
Hiện có nhiều tư liệu cho rằng việc Ung Chính đánh tráo con là có thật. Tuy nhiên, theo pháp luật ngày nay thì muốn khép tội được Ung Chính thì phải có chứng cứ rõ ràng và phân tích được hành vi phạm tội của ông. Về mặt thuật ngữ thì không có điều luật nào có tên là “Tội bắt cóc trẻ em”! Theo quy định của Bộ luật Hình sự từ năm 1999, hiện nay đã được sửa, đổi bổ sung năm 2009 có một số điều luật quy định về hành vi bắt giữ người trái phép như Điều 120 quy định về “Tội mua bán, đánh tráo hoặc chiếm đoạt trẻ em”; Điều 134 quy định về “Tội bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản”; Điều 123 quy định về “Tội bắt, giữ hoặc giam người trái pháp luật”; hay “Tội mua bán người” được quy định tại Điều 119...
Đối với thuật ngữ bắt cóc chỉ có Điều 134 là quy định “Tội bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản”. Theo quy định của điều luật này chúng ta cần lưu ý dấu hiệu tội phạm về mặt khách quan để cấu thành tội phạm này đòi hỏi người phạm tội có hành vi bắt cóc con tin và hành vi đe dọa chủ tài sản. Hành vi bắt cóc con tin là hành vi bắt giữ người trái phép.
Nếu không nhằm mục đích chiếm đoạt mà nhằm mục đích khác thì hành vi bắt cóc không cấu thành tội này. Để đạt được mục đích chiếm đoạt người phạm tội có hành vi tiếp theo hành vi bắt cóc con tin là hành vi đe dọa người thân của con tin. Việc người phạm tội có đạt được mục đích đó hay không, có đe dọa được hay không, không có ý nghĩa về định tội danh. Tội này hoàn thành ngay từ khi người phạm tội có hành vi bắt cóc và hành vi đe dọa chủ tài sản.
Về mặt chủ quan của tội phạm thì lỗi của người phạm tội là lỗi cố ý, mục đích của người phạm tội là mục đích chiếm đoạt tài sản. Hình phạt cao nhất của tội này là tù chung thân, ngoài ra hình phạt bổ sung được quy định cho tội này là phạt tiền từ mười triệu đồng đến một trăm triệu đồng, tịch thu một phần hoặc toàn bộ tài sản, phạt quản chế hoặc cấm cư trú từ một năm đến năm năm.
Việc định tội danh phải có kết luận của cơ quan điều tra thì mới có thể định tội danh được. Đối với những người có liên quan thì có thể chịu trách nhiệm hình sự với vai trò là đồng phạm hoặc tội che giấu tội phạm hoặc tội không tố giác tội phạm theo quy định của Bộ luật Hình sự tùy theo hành vi phạm tội thực tế của họ.
Tường Linh