Hẹn hò dưới ánh trăng
11:19:00 11/03/2014
(GĐVN) Giống như một bộ phim dài tập sến sẩm nào đó, giống như một cuốn tiểu thuyết cũ kỹ nào đó, hôm nay, nàng, một nhà văn mắc chứng bệnh mộng du thường niên có mặt ở đây, một vùng quê hẻo lánh. Nàng vất vả lắm mới thuê được một căn nhà lá ưng ý ở ven bờ sông. Minh họa: Tưởng Hồng Dương Ở đây, nàng sẽ hoàn thành cuốn tiểu thuyết nổi tiếng mà nàng đang viết dở… trang đầu. Nhưng mục đích đó thật ra lại là mục đính “đính kèm” mục đích chính của nàng: quên một người. Đã có lúc nàng bật thốt lên khi con tim đau nhói, làm sao có thể nói chia tay khi đã bước chung một con đường, khi tay đã từng nắm chặt trong tay, khi nụ cười đã rơi chung trên những bờ môi và giọt nước mắt đã thấm ướt trên vai nhau . Làm sao có thể nói chia tay là chia tay ngay được, khi tình còn đó, vấn vương như hoa cúc tiếc thương mùa thu, như cơn gió đông quấn quýt hạt mưa phùn, như đám mây vấn vương đỉnh núi. Làm sao nàng có thể nói chia tay anh khi lòng vẫn còn yêu ? Vậy mà đành phải thế thôi, khi nàng nhận ra tình yêu không còn nguyên vẹn nữa khi trái tim người ấy đã chia đôi. Đêm nay, nàng không ngủ được bèn khoác chiếc áo len dày rồi đi ra phía bờ sông. Con đường nhỏ lát gạch cũ kỹ lờ mờ dưới ánh trăng. Hai bên là hàng tre cao vút thỉnh thoảng va vào nhau khiến những kẻ nhát gan luôn phải giật mình, nhưng với nàng, đó chỉ là tiếng chòng gẹo của hoa lá cỏ cây. Đi hết con đường nhỏ là ra tới bờ sông, nơi ánh trăng không bị che khuất. Ánh trăng mờ như sương khiến toàn bộ không gian như được bao trùm bởi một vầng sáng bạc. Dưới trăng, cỏ cây lay động khẽ khàng, những khóm hoa dại cũng chỉ dám tỏa ra một mùi hương ngai ngái. Nàng chọn một khoảnh cỏ rộng trên triền đê rồi nằm xuống. Nàng cứ nằm như thế mặc cho sương rơi ướt khuôn mặt. Nàng chẳng còn cảm giác gì khác, ngoài những suy nghĩ lan man trôi theo ánh trăng trong đêm. “Tình yêu trong ta vẫn còn đó, nhưng niềm tin đã vụ vỡ mất rồi. Niềm tin đã vỡ, còn nhặt lại làm gì cho xước bàn tay …” nàng bất giác hát lên khe khẽ một ca từ và điệu nhạc nàng mới tự sáng tác. Giọng của nàng nhỏ giọt như sương đêm hòa lẫn vào tiếng côn trùng như rên xiết nỗi cô đơn. Có tiếng lạo xạo ở đằng sau, nàng giật mình ngồi dậy. Một hình bóng đàn ông hiện ra trong ánh trăng trong veo, mờ ảo như một bóng ma. “Hôm nay có người chiếm chỗ của tôi và còn làm cho những chú dế buồn thảm vì một điệu nhạc thất tình nữa”. Nàng thở phào, ngồi xuống cỏ. Đó là một người đàn ông thật sự, anh đang tiến lại gần hơn và hình như anh biết nàng sợ sệt. “Tôi thường hay ra đây vào đêm khuya, không ngờ đêm nay lại gặp người tri kỷ”. Anh nói thế rồi ngồi xuống bên cạnh nàng. “Anh không có việc gì làm vào ban đêm sao?”. Nàng hỏi. “Có chứ, và tôi chỉ có chút thời gian không đủ để ngủ, vì thế, tôi ra đây ngồi và đi khi trời sắp sáng”. Nàng không muốn tìm hiểu thêm về người xa lạ, hoặc giả trong những câu chuyện của nàng, những người đàn ông phải luôn bí ẩn. Họ không nói với nhau nhiều, thỉnh thoảng chỉ cảm thán về vẻ đẹp của màn đêm. Nàng bất giác mỉm cười với ý nghĩ, cảnh vật luôn đẹp hơn khi có hơn một người cùng ngắm nó “Một bức tranh đẹp đôi khi chỉ cần một tác giả. Nhưng bức tranh tình yêu không thể đẹp nếu như chỉ vẽ bởi một người”. Người đàn ông lạ bất chợt nói như thể đang đọc được suy nghĩ của nàng. Nàng khẽ quay mặt nhìn anh, trong ánh trăng dát vàng, đôi mắt ấy sâu thẳm nồng nàn, khóe miệng ấy như luôn mỉm cười và bờ môi đầy đặn ấm áp. Nàng giật mình trộm nghĩ: Giống như những chàng trai mà nàng miêu tả trong tiểu thuyết của nàng. Bờ môi ấy, chắc hẳn sẽ là chủ nhân của một nụ hôn bao dung và đầy đủ. Nàng khẽ quay đi, bối rối. Họ chia tay khi trời sắp sáng. Cách ngôi nhà nàng ở khoảng chục mét, là một ngôi nhà khác có chiếc cổng bằng tre và được trang trí cầu kỳ bởi một giàn hoa liễu. Hàng ngày, cô bé khoảng mười tuổi hay ra đó tỉ mẩn nâng những cành liễu nhỏ xíu vắt lên hàng rào rồi cuốn nó vào những phên tre. Trừ căn nhà bên trong mà nàng chưa bước vào thì nhìn từ phía ngoài, cái cổng làm cho ngôi nhà trở nên bí ẩn như ngôi nhà của một bà phù thủy nhiều phép màu. “Cháu có ngôi nhà đẹp quá”. Nàng bước lại phía cô bé vào một buổi sáng ấm áp, tỏ thái độ làm quen. “Nhà của cô cũng rất đẹp”. Cô bé đáp lại đầy nhã ý. “Nhà cháu có đông người không ?”. “Chỉ có hai anh em cháu thôi. Mẹ cháu bỏ đi lâu lắm rồi, còn bố cháu đi làm ở xa, cũng lâu lắm rồi. Nếu bố không về sớm, cháu chẳng còn nhớ mặt”. Đôi mắt cô bé có vẻ xa vắng như một thiếu nữ nhiều suy tư. Ban đêm, nàng lại ra bờ đê nằm ngắm trăng. So với lần trước, trăng đã khuyết đi một chút. Nhưng như thế, vạn vật lại càng thêm mờ ảo một cách bí ẩn. Người đàn ông lạ hôm nay không thấy ra đây, hình như cảm giác chờ đợi khiến nàng thấy thời gian trôi nhanh hơn. Nàng sợ trời sáng mà người ấy chưa đến. Hôm sau, anh đến. Nàng kể cho anh nghe về cuộc sống, về tình yêu và cả chứng mộng du của nàng. Nàng kể có một đêm nàng lang thang đi ra đường với áo ngủ giữa mùa đông và sáng hôm sau nàng phải nhập viện vì cảm lạnh. Hết chuyện của mình, nàng lại kể những câu chuyện tình mà nàng đã viết một cách tỉ mỉ. Trời đã sáng mà câu chuyện của nàng còn quá dài, anh đề nghị lần sau sẽ nghe nàng kể tiếp. Và lần này nàng hỏi khi chia tay anh: “Đêm mai anh sẽ đến chứ”. Anh gật đầu: “Anh sẽ đến”. Những đêm sau, anh đến và nghe nàng kể chuyện. Nàng thì cố gắng luôn xắp xếp câu chuyện để nó kết thúc vào những đoạn gay cấn nhất trước khi trời sáng, giống như chuyện Nghìn lẻ một đêm. Và bao giờ khi chia tay nhau, anh cũng hẹn: “Hẹn em vào đêm mai”. Ban ngày nàng viết tiểu thuyết và chơi với anh em nhà cô bé hàng xóm, ban đêm nàng đến “nơi hò hẹn”. Gần đây, nàng cảm thấy mình cần phải chăn sóc hai đứa trẻ nhiều hơn. Nàng nghĩ, một ngày nào đó khi có đủ tiền bạc, nàng sẽ mang theo hai đứa trẻ này đi cùng. Thấm thoát đã nửa năm trôi qua. Những câu chuyện cũng vơi đi, cuốn tiểu thuyết mới còn chưa có đoạn kết. Có lẽ nàng chẳng còn chuyện gì để kể cho anh nghe nữa. Nàng bắt đầu nghĩ về khoảnh cách giữa anh và nàng. Nàng vạn lần muốn xóa nhòa khoảng cách đó, muốn dựa đầu vào vai anh nghe tiếng sóng nước thì thầm. Muốn được nắm bàn tay anh nghe mùi hoa thơm cỏ dại. Muốn vòng tay anh ôm lấy bờ vai lạnh khi sương xuống. Phải chăng anh luôn giữ khoảng cách vì anh không thể đến với nàng. Biết đâu, anh chỉ là một người đàn ông đang cùng nàng lấp chỗ trống vào những đêm cô đơn. “Anh có muốn em kể cho anh nghe cuốn tiểu thuyết mới không ?”. “Có chứ”. Nàng bắt đầu kể câu chuyện có tựa đề: “Hẹn hò dưới ánh trăng”. Câu chuyện kể về một cô gái yêu say đắm một người đàn ông bí ẩn mà cô hẹn hò hàng đêm dưới ánh trăng. Trong câu chuyện còn có hai đứa trẻ và ngôi nhà cổ tích có chiếc cổng kết bằng hoa liễu đỏ. Và rồi đến một đêm, nàng ngừng kể và anh thì hỏi: “Sao thế, sao em dừng lại”. “Em kể hết rồi, chỉ tại câu chuyện chưa kết thúc thôi”. “Em nghĩ nó sẽ thế nào”. “Em nghĩ… người đàn ông đó sẽ không còn giữ khoảnh cách với cô gái nữa, chàng sẽ đến gần và trao cho cô gái một nụ hôn”. Anh không nói gì, chăm chú nhìn nàng. Trong ánh trăng khuyết mờ nhạt bị che khuất bởi đám mây xám khi trời sắp có cơn mưa, ánh mắt ấy như chứa đựng ngàn điều luyến lưu, vạn điều giằng xé. Nàng khẽ giật mình, trái tim hoảng loạn. Ánh mắt ấy dường như báo trước một điềm chẳng lành. “Chỉ một cái hôn thôi phải không ? vậy hẹn em vào đêm mai nhé”. Anh đứng vụt dậy và biến mất sau rặng tre. Sáng hôm sau, nàng sang nhà khi cô bé đang lúi húi sau vườn. Cô bé chống cái cuốc xuống đất, ngẩng cái mặt lem nhem lên nhìn nàng rồi nói: “Đêm qua con nằm mơ thấy bố về, trông bố vẫn như ngày xưa, vì vậy con không quên mặt bố nữa”. “Thật vậy à, chắc bố con sắp về thật rồi”. “Nhưng anh Tôm bảo rằng bố sẽ không về nữa”. Cô bé dường như sắp khóc, nàng vội an ủi: “Anh Tôm hư lắm, sao lại nói thế. Bố thể nào cũng về”. Tôm đã về từ lúc nào, đứng dựa lưng vào liếp nhà, mặt buồn rười rượi. Nó nói với nàng: “Cô vào đây, con cho cô xem thứ này”. Tôm mở cái tủ gỗ cũ kỹ mọt gặm gần như sập mất một chân ra, lục tận đáy tủ lấy ra một gói giấy bóng bọc kín. Nó dở mấy lượt giấy bản ra mới thấy bên trong vài tấm hình đã hoen ố gần như dính chặt vào nhau. “Đây là bố của con”. “Chính là người ấy”. Nàng muốn bật thốt lên một lời nào đó nhưng không biết từ đâu. Nàng có nên nói cho hai anh em chúng biết, cha chúng vẫn sống ở đây, có thể.. là trong một gia đình khác và bỏ rơi chúng. Không thể, nàng không thể nào nhẫn tâm như thế. Còn anh, nàng đã yêu anh tuy chưa từng nói thành lời. Vậy mà sự thật là thế này sao, khi anh chỉ là một người cha ích kỷ bỏ rơi hai đứa con côi cút để sống một cuộc sống thoải mái ngoài kia. Liệu có bao giờ anh lén trở về nhìn qua bọn trẻ….nước mắt nàng bất chợt rơi xuống tấm ảnh khiến thằng bé vội vàng giật lại như sợ nàng sẽ làm hỏng mất. “Con không dám nói với em rằng bố đã mất. Con cũng không thờ bố vì sợ em biết bố sẽ không trở về nữa. Mỗi ngày con chỉ biết ra mộ bố và khóc”. Lời thằng bé vừa nói ra khiến nàng bấn loạn. Vậy người đàn ông hẹn hò với nàng mỗi đêm là ai ?. Nàng không còn suy nghĩ được điều gì trong lúc ấy, chỉ còn biết ôm lấy cậu bé và dặn dò: “Đừng để em biết, đợi nó lớn đã, hiểu không”. Thằng bé gật gật đầu rồi úp mặt vào cánh tay nàng, im lặng. Đêm hôm đó, nàng ra bờ đê sớm hơn mọi lần, thấp thỏm đợi chờ. Đêm nay trời lại có mưa ở đâu đó, những đám mây che lấp cả vầng trăng khuyết, chỉ còn ánh sáng yếu ớt của nó cố vươn ra khỏi bóng tối để tỏa trên mặt đất. Gió đêm nhè nhẹ, thoang thoảng hương hoa thấm vào tâm can, cảm giác lạnh không còn nữa khi con tim nàng đủ tê tái. Chờ đợi rất lâu, cuối cùng anh cũng đến, như bước ra từ hư không. Cảm giác lạnh buốt bắt đầu chạy dọc sống lưng nàng. Nhưng nàng không sợ, bởi dù anh đến từ đâu, trên trời cao, dưới mặt đất hay ngay trên thế gian này, thì nàng cũng đã yêu anh. “Cảm ơn em đã chăm sóc hai đứa trẻ”. Nàng gật đầu. “Em sẽ chăm sóc chúng”. “Em hãy dạy con trai biết cách yêu một người phụ nữ, và ở bên con gái vào đám cưới của nó, cài hoa lên tóc nó”. “Vâng”. “Cảm ơn em đã đến”. Nàng nhìn anh, trái tim run rẩy vừa là những cảm xúc rung động, vừa là cảm xúc lo sợ tình yêu vừa đến lại vụt tan. “Hãy nắm lấy tay anh và hôn anh”. Anh dơ bàn tay ra, chờ đợi. Nàng đặt bàn tay mình vào tay anh, cảm giác như đặt vào thinh không, nhưng lạ thay nàng lại có cảm giác tuyệt vời như một bàn tay nắm lấy một bàn tay. Nàng khe khẽ bước lại sát gần anh, sợ anh tan biến như những chú đom đóm tắt lịm vào đêm đông, khẽ rướn mình lên, chạm môi vào bờ môi. Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn đầu trong ánh trăng mờ nhạt. Mùi hoa cỏ nồng nàn đan quyện vào gót chân. Tiếng dế kêu như khúc nhạc tình lảnh lót trong không gian… Khi nàng mở mắt ra, chỉ thấy anh mỉm cười rồi bỗng chốc biến thành những đốm sáng dát bạc tản mát trên không trung. Nàng dụi mắt, lại một đêm nàng ngủ quên sau khi nằm ngắm trăng trên bờ đê. Phạm Bảo Thoa
|
cô bé, chia tay, thằng bé, tiểu thuyết, bàn tay, hẹn hò, ánh trăng, giật mình, bố, môi, nghìn lẻ một đêm, bờ đê
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
|
- Robot sẽ thay con người viết sách?
Sáng tác sẽ sớm không còn là lĩnh vực riêng của con người. Trong tương lai, robot có thể thực hiện tốt công việc này, nhất là khi khả năng tưởng tượng của chúng là vô hạn.
- Trung Quốc "săn" CEO từ thung lũng Silicon
Các công ty ở Silicon Valley có lẽ sẽ phải có những quyết sách hay ho để giữ được CEO của mình trước cám dỗ từ Trung Quốc.
- Những cuốn truyện gia đình đi cùng năm tháng
"Không gia đình", "Hoàng tử bé", "Tâm hồn cao thượng"... là những cuốn sách về chủ đề gia đình nổi tiếng thế giới.
- 'Lưới điện tử thần' của Jeffery Deaver đến Việt Nam
Lưới điện tử thần là cuốn thứ 9 trong sê-ri tiểu thuyết trinh thám ly kỳ của Jeffery Deaver, khắc họa nhân vật Lincoln Rhyme – nhà hình sự học bị liệt tứ chi, trước đó là sĩ quan Sở Cảnh sát New York.
- Sách hay nên đọc: Trên đường băng
Tony buổi sáng mang đến cho độc giả những bài viết hài ước, tinh tế, sinh động và đầy thiết thực.
- 'Đừng bao giờ xa em', ái tình át vía đạn bom
Tiểu thuyết Đừng bao giờ xa em (NXB Thời đại, 8/2015) của Margaret Pemberton không lụy tình hoặc tràn ngập những cảnh nóng.
- Thiếu Lâm tự và sự thật bí kíp tuyệt học Dịch cân kinh
Trong các tiểu thuyết võ hiệp, Dịch cân kinh và Tẩy tủy kinh là những bí kíp mà cả võ lâm đều sẵn sàng đổ máu, tốn mưu tranh đoạt. Nếu như Dịch cân kinh được mô tả có thể giúp hoán chuyển kinh mạch, phát dương nội công, thì Tẩy…
- Tác giả 'Totem Sói' đoạt giải của Mông Cổ: Xóa tan quan điểm tiểu thuyết là sự 'lừa gạt văn hóa'
Nhà văn Trung Quốc Khương Nhung, tác giả tiểu thuyết ăn khách Totem Sói (Wolf Totem), đã được trao giải Bichgiin Mergen của Hiệp hội các nhà văn Mông Cổ Thế giới, ở thủ đô Ulan Bator.
- Hậu vận nặng nề của một “thiên tài lười”
SKĐS - Nhà văn cổ điển Pháp Guy de Maupassant (1850-1893) được coi là một trong những tác giả lãng mạn nhất trong lịch sử văn học thế giới.
- Sao Việt bị soi mói chuyện tình: Khổ vì truyền thông ưu ái
Tuần qua, câu chuyện tình yêu của hoa hậu Đặng Thu Thảo được đăng tải trên các phương tiện truyền thông và mạng xã hội khiến công chúng ngỡ như đọc tiểu thuyết ngôn tình. Được dư luận quan tâm là điều may mắn của sao, nhưng đến…
|
Hôm nay: |
1 |
Tháng : |
1 |
Năm : |
1 |
|