Có tác giả từng viết như thế này:
"Khoan dung độ lượng mới có thể vượt qua bản thân hạn hẹp, một lời khoan dung, ân huệ khắp chốn; một đời khoan dung, kết nôí được đất trời..."
Quả thật, khoan dung đáng được ngợi ca như thế. Khoan dung là một phẩm chất cao đẹp, là một sự tu dưỡng, là một tấm lòng, là phong độ phi phàm, là sự bao dung và tiếp nạp đối với con người, với sự vật. Con người sinh ra ở thế gian, phải biết khoan dung!
Đường đời rất dài, trong hành trình cuộc sống, chúng ta sẽ gặp nhiều trắc trở và gian nan, gặp rất nhiều sự hiểu lầm và những điều không vui, lúc ấy ta phải biết khoan dung. Chỉ khi biết khoan dung; tình bạn mới có thể bền lâu. Chỉ khi biết khoan dung, tình yêu mới có thể mỹ mãn. Chỉ khi biết khoan dung, thế giới mới có thể hài hòa tươi đẹp. Một người có tấm lòng rộng lượng, có trái tim dung nạp vạn vật, mới có thành tựu trong sự nghiệp, mới có thể sống vui vẻ hạnh phúc.
Có lẽ bạn từng là người háo thắng, khi bạn đã từng đau khổ, mệt mỏi, vui sướng, khóc than, đã từng bị người khác làm tổn thương, đã từng nhận được sự khoan dung, khi bạn nhìn thấu được thế gian, bạn sẽ rõ một điều rằng, cuộc đời như một trò chơi, có nghiêm trọng hơn nữa thì thoáng một cái cũng đã trôi qua mấy mươi năm, phù hoa như mộng, thế gian vạn vật chung quy cũng là một nắm bụi, lúc đó bạn sẽ lĩnh ngộ được rằng:
“Con người sống trên đời, không cần thiết việc gì cũng quá nghiêm trọng, so đo với những chuyện vặt vãnh. Cuộc sống khiến con người biết khoan dung hơn. Khoan dung người khác đồng nghĩa với thiện đãi bản thân. Nó khiến cuộc sống của chúng ta trở nên thoải mái, vui vẻ. Trải qua mưa gió, mới có thể lĩnh ngộ được đau khổ, vui buồn của đời người, hiểu rõ được tình yêu và thù hận, mới biết trong cuộc sống nên quên điều gì và ghi nhớ điều gì, buông bỏ những gì và học lấy những gì, như thế mới có thể dễ dàng gánh vác chuyện lớn. Tôi nghĩ, người đáng để chúng ta quên nhất là người chúng ta từng giúp đỡ, đáng nên tha thứ nhất là người đã từng làm ta tổn thương, điều đáng để buông bỏ là ưu điểm và nhược điểm, danh lợi được mất, điều đáng phải học nhất là khoan dung người khác.”
Cho nên chúng ta phải rõ một điều, cuộc sổng giống như bảng pha màu cực lớn, vừa có màu sắc rực rỡ hoa mắt, cũng có màu sắc lạnh lẽo ảm đạm, cần chúng ta dùng sự nhiệt tình để phác thảo, pha màu, mới có thể vẽ được thế giới phong phú. Tâm trạng cũng phải trải qua bốn mùa, có tấm lòng rộng lượng sẽ càng có nhiều phong cảnh tuyệt vời. Muốn cắt đứt căn nguyên của đau khổ, cách duy nhất là biết khoan dung. Khoan dung với người, khoan dung với mọi việc, chẳng qua là không cần bỏ sức tranh giành, mà vẫn đạt được sự an nhiên, tĩnh lặng, hài hòa và hữu hảo.