Cuốn sách này là tuyển tập những câu chuyện viết về thầy cô nhằm ca ngợi tình thầy trò.
“Tôi là một đứa trẻ chậm phát triển về trí tuệ. Điều này là sự thật. Tôi không mảy may nghi ngờ gì cả bởi mọi người đều nói thế. Bản thân tôi cũng đã từng hai lần ở lại lớp. Đối với tôi, việc học hành là cả một cuộc chiến gian nan mà ngay từ khi mới ban đầu, tôi đã biết mình sẽ thất bại. Thế nhưng, Thượng Đế đã ban cho một điều kỳ diệu làm thay đổi cả cuộc đời tôi. Điều kỳ diệu đó chính là thầy Washington.
Lúc gặp thầy, tôi chỉ là một cậu học trò cấp hai. Hôm đó, tôi đến lớp của thầy để chờ một người bạn. Đang lớ ngớ trước cửa lớp, tôi chợt nghe một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
- Con có thể lên bảng làm bài tập này không?
Thầy đang đứng trên bục giảng, nhìn tôi với ánh mắt đầy trìu mến và khích lệ. Lúc ấy, tôi cảm thấy vô cùng bối rối, mặt đỏ gay, tay chân lóng ngóng. Tôi ngập ngừng cúi đầu và lắp bắp trả lời:
- Thưa thầy, con xin lỗi! Con không làm được đâu ạ! Con đã thi rớt rất nhiều môn. Con là một học sinh chậm phát triển về trí tuệ.
Thầy liền đến bên tôi, dịu dàng nâng đầu tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi và bảo:
- Từ nay, con không được nói như thế! Con thi rớt, điều đó không hề quan trọng. Thi rớt, điều đó chỉ có nghĩa là con cần phải học siêng năng hơn. Điểm số không phải là cơ sở quyết định xem con là người như thế nào và con có thể làm được gì cho đời. Đừng tự đánh giá mình qua cách nhìn của người khác. Trong mỗi người đều tồn tại một sức mạnh vĩ đại và những khả năng đặc biệt. Nếu con thấy được một tia sáng nhỏ nhoi từ hình ảnh lớn lao của chính mình, biết được bản thân mình là ai, biết được những gì mà con đã mang đến cho thế giới này thì khi đó con sẽ có thể làm cho cả thế giới này thì khi đó con sẽ có thể làm cho cả thế giới hoàn toàn thay đổi. Con sẽ có thể làm cho cha mẹ, nhà trường và cả cộng đồng cảm thấy tự hào. Con có thể tác động đến cuộc sống của hàng triệu người khác.
Ánh mắt của thầy nhìn tôi khi ấy thật mạnh mẽ nhưng cũng thật hiền hòa, không hề mang vẻ xót thương và ái ngại như ánh mắt của mọi người vẫn thường nhìn tôi…
Giây phút ấy đối với tôi thật là kỳ diệu. Nó đã giúp tôi thoát khỏi cái vỏ bọc vốn có mà tôi đã tự tạo nên cho mình, giúp tôi hiểu rằng tôi phải can đảm hơn, phải đối diện với cái nhìn của mọi người và phải tự chứng tỏ được bản thân. Tôi nắm lấy tay thầy, nói với giọng thật cương quyết:
- Xin thầy hãy nhớ tên con! Một ngày nào đó thầy sẽ nghe lại cái tên này và con hứa rằng khi đó thầy sẽ cảm thấy tự hào về con!
Từ ngày đó trở đó, tôi như được tiếp thêm sức mạnh trong cuộc chiến đấu gian nan này. Tôi cứ vượt qua từng lớp một và đã có những tiến bộ rõ rệt trong học tập. Lần đầu tiên trong đời, tôi có tên trong danh sách những học sinh xuất sắc. Bước ngoặt này đã thay đổi cả cuộc đời tôi. Tôi giành được học bổng đi học về kịch nghệ. Và cuộc đời tôi bước sang một trang mới…
Nhiều năm sau đó, giữa lúc tôi đạt được những thành công vang dội trong lĩnh vực kịch nghệ, tôi nhận được điện thoại của thầy. Cũng vẫn giọng nói hiền hòa và điềm tĩnh như xưa:
- Có phải em là cậu bé đã từng hứa sẽ làm cho thầy cảm thấy hãnh diện không?” (Trích).