"Thời gian trôi qua và tôi dần lớn hơn, tiệm bánh trở thành nơi đặc biệt để chúc mừng những chiến thắng của tôi từ những cuộc thi bơi lội hay trượt tuyết. Ngay cả khi tôi không thắng cuộc hay đoạt giải, bố cũng sẽ dẫn tôi đến nơi thân thuộc đó để chia sẻ. Chúng tôi luôn rời khỏi tiệm với một chiếc hộp nhỏ đựng một chiếc bánh sừng trâu và một chiếc bánh rán phủ sôcôla.
Cuối cùng, tôi đã trưởng thành và để lại bố ở nhà. Trong ngày cưới của tôi, trước khi dẫn tôi đi xuống sảnh nhà thờ, bố trao cho tôi một hộp quà nhỏ. Khi mở nó ra, tôi tìm thấy một chiếc bánh rán nhỏ phủ sôcôla. Tim tôi tan ra còn nhanh hơn sôcôla đang tan chảy trong lò nướng. Chúng tôi ôm nhau khóc. Bố bảo tôi, ông tự hào biết bao về tôi và rằng tôi sẽ luôn là con gái bé bỏng của ông.
Bố vẫn tiếp tục đi đến tiệm bánh ruột của mình một thời gian dài sau khi tôi đi lấy chồng. Tôi chỉ trở lại nơi ấy một lần với đứa con gái đầu lòng. Bố rạng rỡ tự hào, ôm đứa cháu gái như thể là chiến tích tuyệt nhất ra khoe với bạn bè của ông.
Tháng mười năm 1989, bố phát hiện mình bị ung thư không mổ được. Chúng tôi sống cách biệt một đại dương và những cuộc viếng thăm của chúng tôi rất ít ỏi.
Một năm sau, tôi bị tai nạn và được đưa vào bệnh viện, trải qua ba cuộc phẫu thuật cho xương sống vụn nát. Trong khi đó, bệnh ung thư của bố đã phát tán nhanh đến nỗi ông chỉ cất mình lên thôi cũng khó khăn lắm rồi. Cưỡng lại lệnh của bác sĩ, ông đã bay đến bệnh viện để an ủi tôi. Khi ông đến thì tôi đang trong giai đoạn điều trị bằng phương pháp kéo giãn chân tay và hầu như không thể cử động được. Thân thể mỏng manh của bố phủ lên ngực tôi và với cánh tay gầy trơ xương của mình, ông ôm tôi vào lòng, nói rằng, nếu ông có thể cho tôi một món quà bất kỳ trong thế giới này, ông sẽ đổi chỗ với tôi ngay lúc này đây.
Khi bác sĩ chuẩn bị cho tôi làm phẫu thuật, nước mắt bố tuôn trào nhiều đến mức có thể làm đầy một bể nước. Ông yêu cầu bác sĩ gây mê chăm sóc cẩn thận đứa con gái bé nhỏ của ông. Họ chuyển tôi ra khỏi phòng bệnh và đưa đến phòng phẫu thuật. Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm trong phòng bệnh. Không có ai xung quanh. Tôi cố với đến cái điện thoại để gọi cho bố, và nhìn thấy... một chiếc đĩa giấy đựng bánh rán phủ sôcôla.
Tôi không bao giờ nhìn thấy bố tôi lần nữa. Ông đã quá yếu, ông phải trở về nhà. Bệnh ung thư đã mang ông đi chỉ vài ngày sau khi ông rời khỏi giường bệnh của tôi.
Giờ đây, mỗi khi lái xe ngang qua các tiệm bánh, tôi không thể ngăn mình mỉm cười, và... ứa nước mắt, hồi tưởng lại những kỷ niệm đó, chiến tích tuyệt vời nhất của tôi." (Trích).
Mục lục:
Chiếc bánh rán
Tha thứ và yêu thương
Cả nhà mình yêu bố
Tin vào con người
Ổn thôi mà, Bố!
Cuốn phim
Kết nối bởi tình yêu
Mẹ không sao chứ mẹ?
Thư một bà mẹ gửi con trai
Vào ngày con bắt đầu đi mẫu giáo
Phụ tá của mẹ
Con không muốn có em bé mới
Hãy khiêu vũ với con
Nội và vườn hoa
Con đường của em tôi
Tình chị em
Món quà bất ngờ dành cho mẹ
Ace, chị sẽ tìm em
Câu hỏi quan trọng nhất
Đứa bé biết quan tâm nhất
Đâu có ba đâu!
Ta có thể làm tất cả
Con muốn trở về nhà
Vì cháu ngoại
Cảm ơn ba
Một chút trong cuộc sống
Những chậu hoa phong lữ thảo
Hộp bút chì dành cho mẹ
Con hạnh phúc bên cha
Biểu hiện đơn giản của lòng yêu thương