“… Trở về nhà đã hơn hai giờ đêm.
Mặc Sênh say rượu ngủ ngoan như một đứa trẻ, nằm vo trong chăn, vẫn tư thế như khi Dĩ Thâm ra khỏi nhà. Dĩ Thâm nhanh nhẹn cởi giày, chui vào chăn, ôm Mặc Sênh vào lòng.
Mặc Sênh khẽ cựa mình tìm lại tư thế nằm thoải mái, đôi mày cau lại, Dĩ Thâm hơi nới lỏng vòng tay ôm, cặp lông mày thanh tú trên khuôn mặt như trẻ thơ của Mặc Sênh mới giãn ra.
Hơi thở của Mặc Sênh vấn vương quanh mặt anh.
Dĩ Thâm thì thầm: “Lần sau không cho em uống say nữa”.
Mặc Sênh không trả lời, vẫn ngủ say.
Dĩ Thâm không thể nào chợp mắt, tay ôm chặt tấm thân mềm mại, thỉnh thoảng anh áp môi mình lên cặp môi nũng nịu, lên cái cổ thanh tú trắng xanh kề sát mặt mình. Bốn giờ sáng, Dĩ Thâm trở dậy vào phòng làm việc.
Còn một đống công việc đang chờ. Thậm chí ngày mai, không bây giờ đã là ngày mai rồi, tư liệu cho buổi xét xử ngày mai chưa chuẩn bị xong, Dĩ Thâm dịu mắt, khi mở ra đã thấy Mặc Sênh đang đứng ở cửa phòng làm việc nhìn anh.
“Dĩ Thâm, anh làm việc suốt đêm sao?” - Mặc Sênh hỏi, môi mím chặt.
Đó là động tác thường thấy mỗi khi cô ấy căng thẳng, Dĩ Thâm đã quá quen thuộc.
“Lại đây” – Anh giơ tay vẫy
Khi Mặc Sênh đến gần Dĩ Thâm đưa tay ra kéo chị vào lòng rồi đặt Mặc Sênh ngồi lên hai gối mình.
“Tỉnh rồi hả? Chẳng thấy ai say mà ngủ vùi như vậy.” Anh dụi mặt vào cổ chị.
“Thế ư?” - Mặc Sênh có lẽ bối rối vì giọng nói dịu dàng khác thường của Dĩ Thâm – Anh thầm thì, lại hôn môi chị.
Mặc Sênh ngoan ngoãn gục đầu vào ngực Dĩ Thâm, im lặng hồi lâu Dĩ Thâm nói: “Tối qua anh đã đi gặp Ưng Quân”.
Mặc Sênh cứng người trong vòng tay anh…”