Một câu chuyện cổ tích ngoài đời thực? Bạn có tin không?
“Tôi chỉ là một người bình thường như bao người khác, mỗi ngày đến trường về nhà hoặc đi làm thêm. Tôi không tin có chuyện cổ tích trên đời. Thế nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này???”
Một cô gái có biệt danh Mèo nhỏ - rất bướng bỉnh và đỏng đảnh. Một ngày kia, để giải cứu chị mình, cô đã rơi vào một tình huống vô cùng oái oăm; Cô phải đối mặt với một tên Sói hợm hĩnh và đầy nguy hiểm, một đại ca xã hội đen khét tiếng là gian ác. Cuộc sống của cô bỗng nhiên thay đổi chóng mặt…
Liệu cô sẽ làm gì để đối phó với tên Sói xấu xa đó?
Và sau vẻ ngoài lạnh lùng, Sói có phải là một kẻ cực kỳ nguy hiểm? Khi Sói chưa bao giờ coi con mồi là một thứ quan trọng thì nay, trước cô, Sói đã bị trái tim trong sáng và thánh thiện của cô làm cho loạn nhịp. Sói kia liệu có tìm được con đường chính nghĩa.
Mèo nhỏ sẽ ra sao sau những cuộc truy bắt? Và Mèo, Sói sau bao nhiêu khó khăn liệu có tìm được về bên nhau, tình cảm của họ liệu có còn nguyên vẹn,? Giữa bao nhiêu cám dỗ cuộc sống, liệu họ có vững bước được bên nhau?
Trích đoạn:
19 tuổi, vẫn đang còn là sinh viên, nhưng Mèo bé nhỏ biết mình không phải là một con thú cưng được yêu chiều. Sinh ra trong một gia đình bình thường, lại thêm một bà chị suốt ngày vùi đầu vào những trò vui và thói quen mua sắm vô độ, bao nhiêu tiền rồi cũng đi tong hết, nên từ khi còn bé Mèo đã hiểu phải tự bảo vệ bản thân một cách tốt nhất. Mặc cho mọi người trong nhà đều gọi cô là Mèo, nhưng không phải vì cô được nuông chiều và thích làm nũng như Mèo mà bởi vì cô cảnh giác và nhạy bén như Mèo vậy.
Ví dụ, như hồi nhỏ, chỉ cần mới về tới đầu ngõ cô đã cảm nhận được nguy hiểm mà lủi mất. Đúng là hôm đó bố cô có quá chén say xỉn, mà cũng không biết tại sao trên áo ông lại có một vệt son, đương nhiên là theo thói thường người mẹ hiền như cọp của cô sẽ tiện tay vớ cái gì thì sử dụng cái đó. Và kết quả của cuộc hỗn chiến ngày hôm đó là bố cô sưng vù một bên mắt, dù có đang say xỉn tới đâu thì ông cũng tỉnh táo ngay lập tức. Chị gái cô vì tò mò cũng nhận được phần thưởng thích đáng. Chỉ có cô là bình an vô sự. Chính từ đó mà cả nhà gọi cô là Mèo. Vì cô thật nhạy cảm.
Thế rồi bố mẹ cô qua đời trong một tai nạn giao thông để lại hai chị em cô bơ vơ nương tựa vào nhau mà sống. Từ một con Mèo con, cô trở thành một con Mèo cảnh giác cao hơn và ẩn nấp ngày càng giỏi hơn. Nói cô tinh ranh không phải, nói cô giảo hoạt lại càng không. Cô không phải dạng Mèo hoang lang thang trên nóc nhà mỗi tối dùng con mắt sáng xanh để nhìn xuống thế giới loài người đầy hồ nghi, cô là vẫn là một con Mèo nhà hiền lành, nhưng lại vững vàng hơn vì cô biết giờ mình còn phải làm chỗ dựa cho một người chị khoái ăn chơi hơn là làm việc.
19 tuổi... Mỗi buổi tối mệt mỏi về nhà sau một ngày làm việc, phát hiện ra chị gái mình vẫn còn ở ngoài hoặc đang nằm vật trên sàn người toàn mùi rượu, cô biết mình cần cố gắng hơn.
Đã hơn 1 giờ sáng mà vẫn chưa thấy chị về nhà, cô bất giác cảm thấy lo lắng. Rút điện thoại cô gọi ngay cho chị mình. Những tiếng tút dài càng làm cô thấy bồn chồn hơn, bản năng của cô cho thấy hình như có chuyện gì không hay xảy ra với chị gái thì phải.
“Ring… ring… ring... ring...” Chiếc di động rung lên từng hồi như giục giã người chủ nghe máy.
“Xem kìa... Em gái?! Cô cũng có em gái sao?” Nở một nụ cười ngạo mạn trên môi, hắn quay ra nhìn cô gái đang bị bắt quỳ dưới sàn. “Sao hả? Muốn nghe điện thoại lắm phải không? Em gái cô liệu có mang tiền tới chuộc chị gái của mình không nhỉ? Hay là để cô ta mang thân ra chuộc, chúng ta có thể xem xét!!” Hắn nói với nụ cười lạnh sống lưng.
“Hmm… hmmm…” Cô gái cố giãy giụa nhưng làm sao cô có thể thoát khỏi gọng kìm của hai gã đàn ông lực lưỡng. Hai tay bị trói bẻ quặt lại phía sau làm cô đau đớn mỗi lần giãy giụa, cô cố hết sức gào lên “Thả tôi ra” nhưng vô hiệu, chiếc khăn buộc chặt miệng cô chặn tất cả những âm từ đang cố thoát ra khỏi miệng. Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đúng một điều “đúng là gậy ông đập lưng ông”.
Đúng vậy, cô rơi vào hoàn cảnh này cũng chính vì gã đàn ông chết tiệt đó, cứ tưởng bắt được con rùa vàng. Ai dè... Chỉ là một tên khốn. Lần đầu cô gặp hắn là trong vũ trường, hắn điển trai, ăn mặc cũng rất bắt mắt. Vì thế cô hành động theo bản năng. Để rồi tình yêu chóng vánh cô cũng lấy được không ít từ gã, cứ nghĩ rồi đây chị em cô sẽ có thể sống dễ thở hơn. Em gái cô cũng sẽ không phải mỗi ngày chạy tới hai công việc làm thêm nữa mà có thể tập trung vào học hành. Nào ngờ đâu. Hôm nay cô cùng hắn tới đây đánh bài, hắn ta thì ra chỉ là một tay cờ bạc đã thua sạch mà còn máu ăn thua. Số nợ cứ ngày càng tăng thêm nhiều số 0 mà hắn còn vẫn chưa chịu dừng. Để rồi đến khi mấy đại ca xã hội đen nhảy vào cuộc thì hắn bỏ của chạy lấy người, vứt cô lại cái xó xỉnh chết tiệt này. Đúng là kêu trời không thấu đất không hay.
Vừa tự trách mình dại dột lại vừa hận cái tên bất tài, khốn nạn bỏ cô lại đây. Cô giờ biết làm gì. Đang trong lúc hỗn độn này thì đột nhiên điện thoại cô reo lên. Cô biết chỉ có một người, và giống như người sắp chết đuối vớ phải cọc, cô cảm thấy mình lại có thể sống. Phải bất cứ ai cũng sẽ bỏ rơi cô nhưng Minh thì tuyệt đối không. Chắc chắn là không. Từ nhỏ Minh đã giỏi nhất là giải quyết những rắc rối. Chắc chắn Minh sẽ có cách.
Cuộc gọi thứ hai tưởng như kéo dài vô tận, đến khi cô chẳng còn khái niệm thời gian thì có người nhấc máy.
“Alo?...” Hơi ngập ngừng cô hỏi với giọng mơ hồ, vì cô không chắc đó có phải chị gái mình không. Linh cảm cho cô biết không phải. “Chị? Là chị phải không?” Có lẽ là để tự trấn an mình, cô vẫn hy vọng rằng đó là Nguyệt.
Chỉ có mấy giây im lặng nhưng với Minh dường như là dài vô tận, làm cho Minh với bản năng của một con Mèo luôn cảnh giác. Hình như... không, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra với chị rồi.
“Alo!” một giọng đàn ông lạnh băng vang lên từ đầu dây bên kia làm cho trái tim của Minh dừng lại một nhịp.
“Ông là ai? Sao lại nghe điện thoại của chị tôi?” Minh cố giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh.
“Tôi là chủ nợ của chị cô!” Người đó nói thản nhiên vẫn với cái giọng lạnh lẽo như đá tảng mùa đông. “Không biết cô có nhã hứng tới đây để chúng ta thảo luận một chút về cô chị xinh xắn của cô hay không?”
“Ở đâu?”
Sau khi dập máy, tên đàn ông khẽ nhếch mép đặt chiếc điện thoại xuống bàn, tiến lại chỗ cô gái đang bị đè dưới sàn. Ngồi xuống đối diện với cô, hắn dùng tay gỡ khăn buộc miệng cô gái ra và nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Xem ra chúng ta sẽ sớm biết nên giải quyết cô thế nào thôi!” Hắn nhoẻn miệng cười, trong mắt ánh lên tia sáng đầy kỳ vọng.
Kiiiiiiitttttttttttttttttttttt!!!!!...
“Thoát rồi!... Thoát rồi!!…” Lao xuống xe và thở dốc là hai tên đàn ông mặc bộ đồ comple là lượt đen bóng. Trông mặt ai cũng như vừa từ địa ngục trở về.
Cánh cửa phía tay lái mở ra, một người đàn ông bước xuống khỏi xe. Khuôn mặt lạnh tanh như chẳng có chuyện gì xảy ra. Một người đàn ông khá là ấn tượng. Tại sao ư? Không phải vì hắn có khuôn mặt đẹp trai như tranh vẽ hay giống các nhân vật nam chính trong tiểu thuyết. Mà bởi vì hắn có một ánh mắt sắc lạnh, và một khuôn mặt sắc cạnh nam tính. Dáng người cao lớn dũng mãnh. Với cái nhìn kiêu hãnh của con Sói đầu đàn đầy hung hăng và lạnh lùng. Điều đó tạo nên một Trần Tú Triết kiêu ngạo luôn thờ ơ trong suốt 27 năm qua.
Bộp!!
“Có biết lái xe không vậy?”
Liếc xuống đôi giày da bóng loáng chưa có một vết bụi nay đã bám toàn đất bẩn, con Sói đầu đàn lần đầu tiên phải nhìn xuống.
“Này, tôi đang nói với anh đấy! Lái xe kiểu gì vậy? Muốn giết người sao?” Cô vẫn tiếp tục sừng sộ. Hắn ta còn vênh mặt? Suýt chút nữa hắn làm cho cô không còn nhìn thấy ánh mặt trời mà giờ hắn vẫn kênh kiệu như vậy? Hay đầu hắn không có não?
“Này cô...” Đang tự hỏi cái con nhỏ loi choi đứng trước mặt mình là cái loại người gì. Hay lại một kiểu theo đuổi mới của lũ con gái? Nhưng đúng là vô vị, cô ta tưởng như thế hắn sẽ để ý tới cô ta sao?
“Thôi đi! Hôm nay bản cô nương không rảnh để đôi co với kẻ bại não như anh. Tránh đường!!” Nhớ tới mục đích đến đây làm cho cô chẳng còn tâm trí đôi co với cái kẻ nơ ron thần kinh hoạt động chậm hơn tốc độ mạng miền núi. Thôi thì không thèm chấp, giờ chị cô mới là trên hết.
Cô xoay người, bỏ lại một kẻ luôn tự coi mình là số một đang bỡ ngỡ bàng hoàng và... thực sự bị chọc tức. Mèo bé nhỏ cô chọc tức vào con mãnh thú đang ngủ yên rồi. Tại sao lần này giác quan cảnh giác của cô biến mất đâu rồi??
“Hắt xì!!!!! Hình như có ai đang nhắc tới mình thì phải??” Minh lắc đầu nhưng chẳng nghĩ tới ai, đẩy cửa nhanh bước vào sàn nhảy ồn ào, nhanh chóng men theo lối dài xuống cầu thang tới tầng hầm.
Trái với không khí náo nhiệt và ồn ào bên trên thì dưới tầng hầm lại im lặng tới khó chịu, làm cho bản năng của cô cảnh báo đang tới gần nguy hiểm. Bước trong dãy hành lang hẹp, hai bên tường được ốp bằng những tấm cách âm dày màu đỏ sẫm. Sàn nhà lát loại đá hoa cương cao cấp sáng bóng phản chiếu những ngọn đèn lazer trên trần. Đi tới cuối hành lang, có một cái cửa hai cánh bằng gỗ lớn, màu nâu sẫm, phía trên chạm khắc hình thù cầu kỳ. Trấn hai bên là hai tên vệ sĩ to khỏe lực lưỡng với cái đầu nhẵn thín. Minh nuốt nước bọt. Ăng ten báo nguy hiểm nháy liên hồi và không có dấu hiệu sẽ giảm âm lượng. Nếu là bình thường chắc chắn cô Mèo này sẽ thật nhanh mà nhảy về sau chạy mất tăm, nhưng cô biết cánh cửa này cô nhất định phải vào. Và không chỉ bước vào mà còn phải bằng mọi giá mang chị cô bước ra.
Giữ chặt cái bản năng đang kêu réo trong lòng, khẽ thở ra thật nhẹ để tránh cho những tên vệ sĩ kia biết mình đang run sợ. Cánh cửa đã mở ra trước mặt cô tự bao giờ. Vẫn không xê xích cái cổ dù chỉ một phân nhưng ánh mắt của hai gã to xác vẫn dán chặt vào người cô.
Con mồi đã tới nạp mạng.
“Đại ca bớt giận!” Với khuôn mặt sợ sệt như chuột nhìn thấy mèo, Nam tay run run cố châm lửa cho Tú Triết. Với biểu hiện này cộng thêm thời gian đồng cam cộng khổ huynh đệ đã lâu, hắn biết đang có một người có thể làm nổ tung mọi thứ.
“Nhưng con bé đó cũng thật lợi hại...” Luân nói với vẻ mặt thú vị, nhưng cũng lập tức ngậm miệng.
“Thú vị vậy sao? Cô ta thì có gì mà lợi hại?” Vò nát điếu thuốc vừa châm, Tú Triết rít lên qua từng kẽ răng. Đảo ánh mắt sắc lẻm về phía Luân làm tên này sặc luôn cả rượu, mặt mày nhăn nhó vì cay xộc lên tận óc.
“Không... Không... ý em không phải…” Luân vội xua tay chối bay chối biến.
“Nhất định không tha cho con nhỏ đó được!” Sự tự tôn của Tú Triết hoàn toàn bùng nổ. Trừ người cha của hắn ra thì chưa từng có ai dám nói lại hắn chứ đừng nói là cắt ngang lời lẽ vàng ngọc của thiếu gia. Con nhỏ không biết lớn nhỏ đó nhất định phải trả giá.
“Thiếu gia!” Cúi gập người một cách kính trọng, lão già cung kính gọi.
“Đến rồi sao?” Không buồn quay mặt lại và cũng chả buồn nhìn cái thân hình đang kính cẩn chào mình. “Nghe nói dạo này chú làm ăn khá lắm!” Hắn tiếp tục nói sau khi uống một hớp rượu vẫn với cái giọng lạnh băng không biểu cảm.
“Làm ăn khá lắm? Thiếu gia người nghe ai nói vậy?” Vừa cười cười lão vừa nói trong khi mồ hôi lạnh đang toát ra. Tên tiểu yêu lẽ nào biết rồi sao?
“Nghe nói chú mở sòng bạc kiếm cũng khá lắm mà!” Khuôn mặt vẫn không biến sắc thản nhiên thốt ra những lời làm cho người khác phải giật mình. Khi đối diện với hắn người ta thường sợ hãi, vì dường như không có bất cứ cảm xúc nào trên con người này hết. Cả nụ cười cũng giống như băng lạnh. Thật khó để đoán được suy nghĩ của hắn.
“Thiếu gia. Chắc có ai đó đặt điều, cậu đừng tin lời đồn đại. Tôi chỉ là quản lý, chưa có lệnh sao mà dám tự tung tự tác cho được! Ơn của đại ca và thiếu gia...”
Vừa nghe mấy lời phỉnh nịnh Tú Triết xua tay ra chiều đừng nói nữa. Nhìn ánh mắt sắc nhọn của hắn, lão già còn không biết khôn mà ngậm ngay cái miệng lại sao. Nói nữa e rằng ngay cả cái mạng cũng không còn.
“Hàng đâu?” Cuộc nói chuyện của họ kết thúc như thế với một lão già khúm núm không dám nói thêm, chỉ biết dẫn đường cho hắn vào phòng chứa “hàng”. Và một kẻ cao ngạo, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất: phi vụ đầu tiên không thể có thất bại.
Lão dẫn mọi người đi lên tầng cao nhất của tòa nhà. Trên này yên tĩnh hoàn toàn so với cái vũ trường ồn ào và lũ thanh niên điên loạn vì thuốc và rượu ở dưới. Nó yên tĩnh tới độ làm cho người ta cảm thấy lạnh. Căn phòng rộng được trang trí những đồ dùng đắt tiền. Và trên chiếc giường đặt phía góc phòng là 5 cô gái đang nằm ngủ.
Tú Triết tiến tới kiểm tra. Đáng lý ra việc này không cần tới hắn, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên với lão già này hắn thấy không an tâm. Lão làm cho hắn thấy không thể tin tưởng. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn bỗng sững lại. Cái gì đang đập vào mắt hắn đây?
“Chẳng phải con nhỏ lúc nãy đó sao?” Luân khẽ huých vào tay Nam nói thật nhỏ tránh để cho đại ca nghe thấy.
Tú Triết đột nhiên thấy tim mình dừng một nhịp nhưng rất nhanh hắn trở lại vẻ sắc lạnh của con thú săn mồi bình thường. “Được rồi! Xe tới chưa? Đưa hết ra xe đi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!” Lạnh lùng quay lưng bước nhưng hình như có gì đó trong hắn xao động. Bản thân hắn không biết, là do gặp lại con nhỏ đó? Hay là cái bộ dạng nằm ngủ thiêm thiếp của cô ta? Thôi nào, mình đang nghĩ gì vậy? Phụ nữ chỉ là một món hàng không hơn không kém, chẳng đáng để tâm mà cũng không đáng để suy nghĩ.
Nhưng suy nghĩ kĩ lại thì... Con ranh đó chẳng phải cũng giống mấy đứa con gái ham vinh hoa sao? Nghe nói có thể vớ được một ông chồng giàu có chả cần biết đối phương là người thế nào thì đã nhảy xổ vào không cần suy nghĩ. Đột nhiên điều này làm hắn thấy tức giận.
Tik tak... Tik tak...
Tiếng đồng hồ cứ chạy đều đều chậm rãi, thảnh thơi tới lạ thường. Căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều của cô gái, cuộn tròn như chú Mèo con trong chiếc chăn bông ấm áp.
“Hưmm...” Lồm cồm bò dậy khỏi chiếc chăn ấm. Cô nhăn mặt. Cũng không biết tại sao cô lại thấy đau đầu tới vậy. Mắt thì cứ mờ mờ không thể nhìn rõ. Người cứ lâng lâng một cảm giác khó tả, nếu bây giờ ai hỏi cô đang cảm thấy thế nào thì chắc cô sẽ trả lời mà chẳng cần suy nghĩ: “Còn cảm thấy cái khỉ gì? Chân với tay cũng chả còn là của mình nữa rồi!!”
Đến bây giờ mới sực nhớ ra. Cô đang ở đâu? Căn phòng này thật lạ. Khác với căn nhà nhỏ trần thấp của hai chị em cô, đây là một căn phòng có trần cao sơn màu trắng. Trên trần có những ô vuông sơn màu đỏ sẫm. Phía trong mỗi cạnh vuông đều có những ngọn đèn nhỏ hắt ra thứ ánh sáng sang trọng. Phía bên trái giường cô được che lại bằng một chiếc giá sách màu trắng ngăn cách với phần khác của căn phòng. Nhìn qua những khoảng trống của giá sách cô có thể thấy một bộ salon màu trắng hiện đại với chiếc bàn bằng kính pha lê, chân bàn là một khối hình vuông màu đen. Dưới nền nhà có ánh sáng hắt lên làm cho chiếc bàn lại càng nổi bật hơn... Cô còn đang tự hỏi có phải mình vẫn chưa tỉnh hẳn hay không thì cửa phòng bật mở. Bước vào là một gã lạ mặt.
“Dậy rồi sao?” Hắn liếc nhìn cô đang ngồi trên giường nhòm hắn với ánh mắt quái lạ. “Trông con bé này thật không bình thường!”
“Anh là ai?” Minh hỏi với ánh mắt tò mò.
Câu hỏi này làm cho hắn khó chịu. Cô ta chỉ vừa gặp hắn vào tối hôm qua, hay là thuốc mê làm cho cô ta mất trí nhớ rồi? Không. Không thể nào, chưa bao giờ có trường hợp thuốc mê làm mất trí nhớ, chỉ có thể do cô ta đãng trí thôi. Cố kìm nén sự giận dữ trong ngữ điệu, giữ ánh mắt lạnh tanh của mình, hắn nói với vẻ bình thản: “Tôi là chủ nhân của cô!”
Im lặng... Im lặng...
“Phụt… Hahaha haha!!”
“Cô cười gì vậy hả?” Hắn hơi nghiến răng, không hài lòng về thái độ của cô chút nào.
“Cái gì mà chủ nhân chứ? Kể cả có nằm mơ cũng vẫn thấy buồn cười!” Vừa lấy tay gạt nước mắt cô vừa ôm bụng cười tiếp.
“Mơ? Cô tưởng tôi rảnh rỗi để nói mơ với cô sao?” Hơi nhíu mày, giọng nói có chút nghiêm trọng. Cô ta không biết mình đang ở đâu thì phải! “Muốn biết có phải mơ hay không để tôi cho cô biết!!” Quay lại với nụ cười lạnh hơn băng thường nhạt, Tú Triết lao tới kẻ đang ngồi trên giường với bộ mặt đang ngỡ ngàng.
Không để cho cô kịp phản ứng hắn đã túm lấy cô, đè xuống. Đột nhiên một mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi, không phải là mùi nước hoa quyến rũ như bao phụ nữ mà hắn đã gặp, mà là một mùi hương nhẹ dịu nhưng lại làm cho hắn xao động. Một cảm giác chưa từng có. Trước ánh mắt còn đang ngỡ ngàng của con mồi, hắn tiến lại gần hơn cái cổ trắng, mùi hương ấy lại càng mạnh hơn, làm cho bàn tay hắn lại càng siết chặt. Toàn thân bắt đầu nóng dần, một chút thôi thúc khó tả. Lý trí của hắn tự hỏi mình đang làm gì, nhưng cái miệng của hắn đã chạm vào cái cổ trắng ngần đó mất rồi. Một làn da mịn màng, ngọt lịm như kẹo làm tất cả như nổ tung. Chạy khắp người hắn là một cơn rúng động mạnh làm hắn kinh ngạc.
“Đồ dê xồm!!!” Minh gào lên và không quên đá chân thẳng vào mạng sườn của kẻ quấy rối.
Bị đá bất ngờ, Tú Triết ngã nhào sang phải kinh ngạc. Cơn rung động khó kiểm soát hình như đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại cảm giác đau tức nơi mạng sườn do con Mèo phản công, lại khơi mào cơn tức giận trong người con Sói hoang dã. “Cô làm cái gì vậy?”
“Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là dùng chân đá kẻ xấu bay ra xa rồi!!” Vừa nói Minh vừa lồm cồm bò dậy, bản năng nói với cô tốt nhất nên tránh xa tên biến thái đó thì hơn.
Minh đề phòng lùi xuống cuối giường, vừa suy nghĩ về những điều lúc nãy. Cảm giác đau nơi cổ tay do hắn siết chặt vẫn còn, cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng khi hắn chạm vào và hơi nóng từ hắn không hề giả... Lẽ nào?!!! Tự véo vào má mình một cái thật mạnh, rồi đau tới chảy nước mắt. Rõ ràng cô không hề mơ.
Dường như bắt được ánh nhìn lo sợ trong đôi mắt của cô, Tú Triết khẽ nhếch mép. Từ giờ trò mèo vờn chuột mới bắt đầu.
“Đây là đâu?” Cô cẩn thận nhìn hắn, Minh đã bắt đầu trò chơi của kẻ săn mồi bằng câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu cô như vậy đấy.
“Một cánh rừng nằm giáp ranh với biên giới Trung Quốc. Đừng hỏi thêm nữa. Vì tôi cũng không nói rõ hơn đâu!” Nở một nụ cười mãn nguyện vì hắn hiểu câu nói này có thể khiến cho con mồi hoang mang thế nào. Châm một điếu thuốc và chờ đợi đòn đáp trả hoặc chỉ đơn giản để xem vẻ hoảng sợ của kẻ khác là cái thú vui của hắn.
“Biên giới Trung Quốc? Tại sao tôi lại ở đây?” Minh hỏi lại ngay khi vừa nghe câu trả lời của tên đồi bại.
Có chút bất ngờ nhưng lại càng nhiều thích thú trước sự phản ứng nhanh của cô. Tú Triết dừng lại hít một hơi rồi mới chậm rãi trả lời. “Vì cô là món hàng của tôi!” Thản nhiên như mặt trời luôn luôn phải mọc vậy.
Tên bại não này đang nghĩ gì vậy? “Vậy cũng là câu trả lời?” Cô trợn trắng mắt. Tên này không bại não thì chắc cũng thiếu mất một vài dây thần kinh.
“Tại sao không? Đó là sự thật. Tôi bỏ tiền ra mua cô. Vậy cô là món hàng của tôi. Đợi khi tôi bán cô đi rồi cô sẽ hiểu.” Tiếp tục hút điếu thuốc và tận hưởng dư vị của cuộc vờn bắt, Tú Triết ngước lên nhìn cô gái trước mặt xem bước tiếp theo cô ta có thể làm gì.
“Mua? Anh mua tôi bao giờ?” Minh không thể tin được vào tai mình. Tại sao chuyện hoang đường này lại có thể xảy ra với cô được chứ?
“Phải, người nhà cô bán cô đi giống như bao món hàng khác. Cô cũng chỉ là một trong số đó có gì mà ngạc nhiên. Tiền có thể mua được tất cả, nhất là đàn bà!” Nhoẻn miệng cười sau khi nói câu nói quen thuộc của cha hắn, tiền có thể thao túng tất cả.
“Các người buôn bán phụ nữ ư?” Minh hỏi với cái giọng không còn bình tĩnh được nữa. Cô đang rơi vào nơi nào thế này? Căn phòng sang trọng đến mấy thì cũng là một động mại dâm trá hình thôi.
“Không cần nói huỵch toẹt vậy đâu nhóc!” Tú Triết mỉm cười, xem ra con nhỏ này cũng khá thông minh, tôi xem cô còn không biết sợ?!! “Cô được vào đây là phúc phận của cô. Ở đây chỉ bán hàng cao cấp thôi! Nhưng xem ra cô còn kém lắm. Muốn thành cao cấp chắc cũng phải tốn nhiều thời gian đây.”
“Nói gì...?” Tức nghẹn lời nhưng không thể làm gì vì cô biết cô không phải đối thủ của hắn, nếu cứ liều mình xông lên thì chỉ có thiệt thân mà thôi. Cách duy nhất bây giờ là chạy trốn. Không phải đây là khả năng cô giỏi nhất sao? Mọi người đều nói kể cả cô có bị vứt sang sa mạc thế nào cũng có thể tìm được đường về. Đúng!! Cô phải tìm mọi cách về nhà.