Có một cậu bé đã lên sáu tuổi rồi mà vẫn bé tí ti ti, bé chỉ bằng ngón chân cái một người thôi, cho nên ai cũng gọi là cậu bé Tí hon.
Nhà bé Tí hon nghèo lắm. Bố mẹ phải đi chăn trâu thuê cho địa chủ, phải làm vất vả mà cũng không có cơm ăn cho đủ no, áo mặc cho đủ ấm. Tí hon rất thương bố mẹ, chỉ muốn đi làm đỡ bố mẹ thôi. Một hôm, Tí hon nói để Tí hon đi chăn trâu đỡ bố mẹ. Lúc đầu, bố mẹ thấy Tí hon bé, mà đàn trâu thì to và hung dữ nên thương Tí hon, không cho đi. Nhưng Tí hon nằn nì mãi, cuối cùng bố mẹ phải bằng lòng.
Tí hon chăn trâu cẩn thận lắm, không để trâu ăn lúa, ăn ngô mà con nào con ấy đều no căng cả bụng. Cả làng ai cũng khen. Bọn địa chủ cũng không chê Tí hon câu nào.
Một hôm, đồng làng hết cỏ, Tí hon phải đưa đàn trâu lên núi.
Bỗng nhiên, Tí hon thấy một bông hoa hồng to bằng cái nón, nở trên một cành cây. Đợi cho trâu đến gần cây ấy, Tí hon chui ở tai trâu ra, khẽ chuyền sang cây và leo vào giữa bông hoa. Tí hon thấy, trong bông hoa có ba cô tiên cũng bé tẹo như Tí hon: Một cô áo xanh, một cô áo đỏ, một cô áo vàng. Các cô thấy Tí hon thì vui mừng chào hỏi rồi đi lấy bánh kẹo cho Tí hon ăn. Tí hon không ăn mà lại bỏ bánh kẹo vào túi. Thấy vậy ba cô tiên hỏi:
- Sao Tí hon không ăn?
- Tôi đem về cho bố mẹ tôi ăn, bố mẹ tôi nghèo lắm. Tôi thương bố mẹ tôi lắm.
Ba cô tiên cùng nói:
- Tí hon cứ ăn đi, ăn xong chúng tôi sẽ giúp.
Lát sau, ba cô tiên cùng Tí hon bước ra khỏi "nhà hoa hồng", dắt nhau ngồi cả lên sừng trâu đi về làng.
Về đến nơi, thấy nhà của Tí hon xiêu vẹo, sắp đổ, ruộng không có, áo quần rách bươm, ba cô tiên bảo Tí hon đi tìm bố mẹ về.
Tí hon đi khỏi, cô tiên áo xanh vẽ một cái nhà xinh đẹp, cô tiên áo đỏ vẽ một đám ruộng to có lúa chín vàng, cô tiên áo vàng vẽ rất nhiều quần áo đẹp. Vừa vẽ xong, thì tất cả hoá thành nhà thật, ruộng lúa thật, quàn áo thật.
Vừa lúc ấy, Tí hon và bố mẹ về đến nơi. Bố mẹ lạ quá hỏi:
- Ồ! Nhà ai đẹp thế? Ruộng ai tốt thế? Áo quần ai nhiều thế?
Ba cô tiên trong nhà bước ra chào bố mẹ Tí hon rồi nói.
- Chúng cháu làm giúp hai bác và Tí hon đấy. Từ đây hai bác không nghèo nữa. Có ruộng cày, có nhà ở, có quần áo mặc rồi.
Cô tiên áo vàng lại cho Tí hon một chiếc áo, mặc áo vào là lớn bổng lên.
Bố mẹ Tí hon mừng quá quay lại định cám ơn thì ba cô tiên đã biến thành ba con bồ câu trắng bay vù lên mây.
Từ bấy đến nay không ai trông thấy ba cô tiên đâu nữa, còn Tí hon thì làm việc rất chăm chỉ, khéo léo, chẳng kém gì ba cô tiên hoa hồng ngày trước. Có điều Tí hon bây giờ thì đã lớn rồi.
(Món quà của ba cô tiên)
Mục lục
- Ông lão đánh cá và con cá vàng
- Cô bé bán diêm
- Món quà của ba cô tiên
- Chú bé đuôi dê
- Đưikanbai và con quái vật
- Cô gái tinh khôn
- Hoàng tử Hồng Ngọc
- Phép màu kỳ diệu
- Hoàng tử và con vẹt biết nói
- Chú bé và con quỷ Mangat
- ..........