Văn hóa vốn là một hoạt động thuộc thế giới người nói chung và cũng là đặc trưng của mỗi một cộng đồng người nói riêng. Nó là điều kiện sinh tồn của mỗi một con người, đồng thời cũng là thành tựu của từng tộc người và là cái để phân biệt giữa cộng đồng người này với các cộng đồng người khác, là tấm "thẻ căn cước" để xác định cá tính của từng dân tộc trong cộng đồng nhân loại, là tấm giấy thông hành để mỗi quốc gia được ngồi vào bàn hội nghị quốc tế, và là thông điệp đưa các dân tộc xích lại gần nhau trong một thế giới chung vì hòa bình, hữu nghị và vì những lợi ích căn bản, lâu dài.
Ở nước ta, trong những năm gần đây, văn hóa còn được khẳng định là mục tiêu và động lực của chiến lược phát triển đất nước. Nhất là trong xu thế toàn cầu hóa hiện nay, mỗi một quốc gia muốn tồn tại và phát triển không thể nào đứng ngoài, hay đứng bên lề tiến trình đó. Nhưng một khi tham gia vào xu thế nói trên thì cũng có nghĩa là chúng ta buộc phải chấp nhận, trên một phương diện nào đó, sự hòa nhập về mặt văn hóa. Điều đó, nếu không được định hướng một cách đầy đủ, sẽ dẫn đến nguy cơ bị hòa tan mất bản sắc dân tộc, tức đánh mất cái "chứng minh thư" để chúng ta tồn tại và có mặt cùng với nhân loại.