Cô đứng dậy, một tay che ngực, cẩn thận xoay lưng về phía cậu. “Đừng đi đâu nhé,” cô nói, từ từ bước ra khỏi phòng, xỏ hai ngón tay vào chiếc quần lót thun kéo xuống ngang bẹn. “Không được tự ‘nghịch ngợm’ khi mình đi vắng nhé.”
Cậu nhả khói thuốc qua mũi, trở mình trên giường, nhìn quanh căn phòng trọ tồi tàn, tin chắc rằng đâu đó giữa những tấm bưu thiếp nghệ thuật và những tờ quảng cáo lớn được trình bày lộn xộn kia sẽ có một bức ảnh Nelson Mandela, mẫu bạn trai mơ ước của các cô gái. Suốt bốn năm qua cậu đã nhìn thấy vô số phòng trọ giống như thế này, rải rác khắp thành phố như những hiện trường phạm tội, những căn phòng nơi ta có thể dễ dàng bắt gặp một album nhạc của Nina Simone, và mặc dù hiếm khi cậu nhìn thấy một căn phòng đến lần thứ hai nhưng phải nói là chúng đều quá giống nhau. Những chiếc đèn ngủ đã cháy bóng, những chậu hoa không ai chăm sóc, mùi bột giặt trên mấy tấm ra rẻ tiền chẳng hài hòa chút nào với chiếc giường ngủ. Cô gái này cũng có niềm đam mê tranh ảnh nghệ thuật; vô số ảnh chụp cùng bạn học và gia đình được dán lẫn giữa những bức tranh nghệ thuật của Chagall, Vermeer, Kandinsky, ảnh của Che Guevara, Woody Allen, Samuel Beckett. Không có gì ở đây là trung lập, mọi thứ đều thể hiện sự sùng bái hay một quan điểm nào đó. Cách bài trí trong căn phòng này giống như một lời tuyên bố, và Dexter thở dài khi nhận ra cô thuộc vào nhóm những cô nàng thích lạm dụng từ “tư sản”. Cậu có thể hiểu được vì sao mấy “người theo chủ nghĩa phát xít” lại có những ý nghĩ tiêu cực, nhưng cậu thích từ “tư sản” và tất cả hàm ý của nó. An toàn, du lịch, thức ăn ngon, tư cách tốt, tham vọng; cậu đang muốn biện hộ cho điều gì?
Cậu ngắm nhìn làn khói thuốc cuộn tròn từ miệng bay ra. Khi tìm gạt tàn, cậu tình cờ nhìn thấy một cuốn sách bên thành giường có tựa Lightness of Being (Đời nhẹ khôn kham), gáy sách được gấp lại ở những phần “gợi tình”. Vấn đề thường gặp đối với các cô gái tôn sùng chủ nghĩa cá nhân này là họ đều giống nhau. Một cuốn sách khác: The Man Who Mistook His Wife for a Hat. Thật là một tên ngu ngốc chết tiệt, cậu thầm nghĩ vì tự tin cho rằng mình sẽ không bao giờ mắc phải sự nhầm lẫn như thế.
Ở tuổi hai ba, viễn cảnh tương lai của Dexter Mayhew cũng chẳng có gì rõ ràng hơn so với Emma Morley. Cậu hy vọng mình sẽ thành đạt, khiến bố mẹ tự hào, ngủ với ít nhất hai phụ nữ cùng lúc, nhưng làm cách nào để tất cả những điều này trở nên tương thích với nhau? Cậu muốn xuất hiện trên tạp chí, và mong muốn đến một ngày nào đó sẽ hồi tưởng lại công việc đã làm dù hiện giờ cũng chẳng rõ đó là công việc gì. Cậu muốn sống một cuộc sống trọn vẹn nhưng không có bất kỳ rắc rối hay phức tạp nào xảy ra, nếu ai đó có tình cờ ghi lại một hình ảnh thì đó phải là một hình ảnh đẹp. Mọi thứ phải ở trạng thái tốt. Niềm vui: phải thật nhiều niềm vui và ít nỗi buồn, tuyệt đối không thể để sự buồn chán xảy ra nhiều hơn mức cần thiết.
Đây không phải là một kế hoạch, và đã có nhiều sai lầm. Ví dụ, tối nay đã xảy ra vài điều không hay: nước mắt, những cuộc gọi khó xử và những lời buộc tội. Có lẽ cậu nên biến khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, và cậu liếc nhìn đống quần áo bẩn của mình để chuẩn bị cho cuộc tẩu thoát. Từ buồng tắm vọng ra tiếng dội nước và âm thanh của cái bồn cầu cũ kỹ, cậu đặt vội cuốn sách trở lại chỗ cũ. Dưới gậm giường, cậu tìm thấy một chiếc hộp đựng mù tạc hiệu Colman, liền bật nắp ra để khẳng định điều mình nghĩ, đúng vậy, bên trong nó là đống bao cao su cùng với những mẩu nhỏ màu xám trông như phân chuột. Nghĩ đến tình dục và ma túy chứa đựng bên trong chiếc hộp nhỏ màu vàng đó, cậu lại cảm thấy tràn đầy phấn khích, và quyết định nấn ná thêm chút nữa.
Trong phòng tắm, Emma Morley chùi phần kem đánh răng hình lưỡi liềm ở khóe miệng và tự hỏi liệu những gì đang xảy ra có phải là một sai lầm nghiêm trọng không. Sau bốn năm không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào với ai, cuối cùng lại lên giường với một người cô thật lòng yêu thích, thích ngay từ lần gặp đầu tiên vào năm 1984, và chỉ vài giờ nữa là cậu ấy sẽ ra đi. Có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại. Cậu ta còn không thèm rủ cô cùng đi Trung Quốc, vả lại cô cũng đang tẩy chay Trung Quốc. Và cậu sẽ ổn phải không? Dexter Mayhew. Thật ra, cô không tin rằng cậu không hiểu điều đó, và hơi quá tự mãn, nhưng cậu ấy được nhiều người thích, vui tính và - không thể phủ nhận là - rất đẹp trai. Vậy sao cô lại tỏ ra cáu gắt và mỉa mai đến thế? Sao không tỏ ra tự tin, thoải mái giống như những cô gái hoạt bát mà cậu ấy thường gặp gỡ? Cô nhìn thấy ánh sáng bình minh lọt vào ô cửa sổ nhỏ của phòng tắm. Sự điềm tĩnh. Dùng ngón tay cào cào mái tóc thảm hại của mình, cô nhăn mặt, rồi với tay xả nước bồn cầu và bước trở lại phòng ngủ.
Từ giường ngủ, Dexter nhìn cô bước ra khỏi cửa nhà tắm, bận áo choàng và đội mũ cử nhân - thứ mà mọi sinh viên phải thuê để diện trong lễ tốt nghiệp. Cô gác chân lên khung cửa đầy khiêu gợi trong khi một tay cầm tấm bằng đã được cuộn lại. Cô hé mắt nhìn qua cặp kính và kéo chiếc mũ xuống gần sát một bên mắt. “Cậu thấy sao?”...
(trích đoạn)