[...]
CHƯƠNG MƯỜI HAI
SỐNG MỘT GIẤC MƠ
Một ngày tháng Sáu, ngay trước khi chuyến lưu diễn Britain’s Got Talent chuẩn bị khởi động, Susan đang ngồi tại văn phòng của Simon Cowell. “Ông ấy hỏi chuyện tôi và tôi kể cho ông ấy về ước mơ được thu âm album của mình,” bà tiết lộ. “Ông ấy bảo, ‘Nếu bà vẫn muốn thực hiện điều đó thì tôi sẽ giúp đỡ - nhưng chỉ trong trường hợp bà phải hứa sẽ tiến hành một cách rất từ từ.’ Chúng tôi đã có buổi thu thử ở studio - cuối cùng tôi cũng đã cảm nhận được niềm hạnh phúc khi ở đó. Tất cả mọi thứ tôi từng mơ tưởng giờ đang diễn ra ngay trong đời thực.”
Vào tuần đầu tiên của tháng Bảy, khi chuyến lưu diễn vốn khiến báo giới tốn không biết bao nhiêu giấy mực - vì cả những kịch tính lẫn tình trạng không chắc chắn của nó - đã bước vào giai đoạn cuối, Cowell đã chọn được thời điểm thích hợp để đưa ra tuyên bố: “Tôi đã cùng bà ấy lọc ra một tiết mục để ghi âm, và trong album này, giọng bà ấy rất tuyệt vời - rất xuất sắc, đĩa nhạc này sẽ không chỉ là một bài hát trích từ nhạc kịch bình thường, chúng tôi sẽ đầu tư cho nó.”
Theo Simon, Susan rất vui thích khi được ở trong studio. Mặc dù từ chối tiết lộ thông tin chính xác về bài hát đã được thu âm nhưng Cowell cũng nói thêm, “Đây không phải một đĩa hát dễ nghe mà xét đến thời điểm này, nó là một tác phẩm hay. Khi thu âm, chất giọng của bà ấy thật sự tuyệt vời.”
Thật ra, ca khúc đó là “Cry Me a River”, bản ballad ra đời năm 1953 từng được Ella Fitzgerald, Joe Cocker và Michael Bublé trình bày, nhưng nhờ Julie London mà thành nổi tiếng. Đây cũng chính là bài hát được Susan ghi âm năm 1999 để làm từ thiện.
“Bà ấy rất vui vẻ và tôi nghĩ bà ấy thực sự hứng thú với quá trình làm việc. May mắn thay, mọi chuyện đã phần nào lắng xuống,” Cowell nói.
Mọi chuyện có lẽ đã lắng xuống ở một mức độ nào đó, nhưng đứng từ bên ngoài thì khó lòng nhận thấy được. Cuối tháng Bảy, Susan đã có sự ra mắt ấn tượng tại Mỹ khi xuất hiện trên kênh truyền hình NBC trong một chương trình được phát sóng vào khung giờ vàng. Tầm quan trọng của chương trình này được đánh giá cao đến mức buổi truyền hình trực tiếp cuộc họp báo của tổng thống Obama về các kế hoạch liên quan đến vấn đề chăm sóc y tế cho dù đã được lên lịch từ trước nhưng đã buộc phải điều chỉnh để tránh đụng độ. Cuộc họp báo đã được đẩy lên sớm hơn một tiếng nên chương trình chín giờ tối đã sẵn sàng cho Susan.
Cuộc phỏng vấn, được kết nối tới nhà của Susan ở London thông qua video, được dẫn dắt bởi Meredith Vieira, một trong những nhân vật hàng đầu trong giới truyền hình Mỹ. Giống như rất nhiều công dân Mỹ khác, Vieira cũng dành cho Susan một tình cảm gần như tôn kính.
“Tôi là một trong số hàng triệu người đã phải lòng bà hồi giữa tháng Tư… Trông bà thật xinh đẹp,” Vieira bày tỏ sự ngưỡng mộ. “Tôi thích mái tóc này… Nó hơi khác thì phải, bà đã thay đổi diện mạo một chút đúng không?”
Susan đã cắt tóc, nhuộm lại, tỉa gọn lông mày và diện bộ váy duyên dáng dài chấm gối màu đỏ tía. “Chỉ thay đổi chút xíu thôi. Tôi trang điểm khá ổn,” Susan đáp.
“Rất rất ổn là đằng khác. Hãy nói về cuộc hành trình mà bà đã thực hiện nhé. Người người trên khắp thế giới bỗng nhiên phải đặt ra câu hỏi, ‘Người phụ nữ tên Susan Boyle này là ai vậy?’ Bà đã có quãng thời gian vui vẻ chứ?”
“Mọi chuyện đúng là không thể tin nổi,” Susan đáp. “Tôi không sao diễn tả nổi thành lời. Nó phần nào giống như bị lôi phắt ra khỏi chỗ tối vậy.”
“Nếu bà ấy có mặt tại đây lúc này, bà nghĩ bà ấy sẽ nói gì với bà?” Vieira hỏi Boyle, ý muốn nhắc tới mẹ bà. “Susan, hãy đi tiếp,” Susan đáp. Và khi Vieira hỏi, “Hãy đi tiếp ư?” Susan bèn nói rõ hơn “ ‘Hãy đi tiếp - con thật sự đang làm rất tốt’. Mẹ tôi sẽ nói thế đấy.”
Trao đổi về động lực của mình, Susan nói thêm, “Tôi chỉ là một cô bé. Tôi phải bước lên đó để chứng tỏ cho tất cả mọi người thấy tôi có thể làm được. Vậy nên tôi đã đăng ký tham gia Britain’s Got Talent và phần còn lại thì chị biết rồi đấy.”
“Đúng vậy, thật ra là cả thế giới đều đã biết,” Vieira mỉm cười.
Vieira muốn Susan miêu tả mọi chuyện “choáng ngợp như thế nào” và Susan nói, “Cảm giác giống như một quả tạ khổng lồ để phá hủy các tòa nhà cũ vậy.” “Cảm giác giống như một quả tạ khổng lồ?” người phỏng vấn hỏi. “Tác động của nó. Giống như một quả tạ phá hủy khổng lồ,” Susan đáp. “Suốt thời gian qua tôi như ngồi trên tàu lượn siêu tốc.”
NBC thậm chí còn thu xếp để Donny Osmond xuất hiện trong một đoạn video gửi lời nhắn cho Susan, và sau đó bà đã được nói chuyện trực tiếp qua sóng truyền hình với thần tượng của mình, Elaine Paige. “Tôi choáng váng đến sững sờ,” Susan nói.
Bà đã tạo được ấn tượng rất tốt, nhất là đã làm nổi bật được những xung đột văn hóa rõ rệt: cỗ máy truyền hình giải trí Mỹ siêu trơn tru và kẻ mới đặt chân đến cái thế giới xa lạ, khác biệt ấy. Đây cũng là lần đầu tiên bà tham gia phỏng vấn kể từ sau thời gian nhập viện Priory, vậy nên nếu đặt trong hoàn cảnh này sẽ thấy những câu trả lời và thái độ của bà càng đáng khâm phục.
Mặc dù diện mạo của Susan đã thay đổi đáng kể từ sau buổi thử giọng hồi tháng Một nhưng cách đánh giá của bà - rằng bà chỉ “trang điểm khá ổn” – cũng không sai biệt mấy. Bằng động thái tiếp theo, bà dự định bước lên một cấp mới.
Harpers Bazaarlà một trong những tạp chí danh tiếng nhất thế giới. Tên của nó đồng nghĩa với những người phụ nữ thanh lịch, quyến rũ sống trong những môi trường sành điệu. Qua nhiều năm, tờ tạp chí đã có cả một danh sách dài bất tận những siêu mẫu và ngôi sao điện ảnh từng xuất hiện tô điểm cho nó. Chẳng trách khi người ta thông báo Susan sẽ xuất hiện trên ấn bản tháng Chín, thông tin này đã ngay lập tức trở thành tin nóng.
Buổi chụp hình sẽ được tổ chức tại Cliveden, tòa dinh thự giàu giá trị lịch sử mang đậm phong cách Italia tọa lạc ở Buckinghamshire, giờ đã trở thành một khách sạn năm sao. Từng là tổ ấm đối với các tay chơi thuộc nhóm các cá nhân xuất chúng được gọi là “Cliveden Set” trong thập niên 1920, 1930, nó còn đóng vai trò không nhỏ trong vụ scandal Profumo hồi những năm 1960 dính dáng đến không ít chính trị gia và gái gọi.
“Ý tưởng cho buổi chụp hình thật ra vô cùng đơn giản,” Laura Brown, biên tập viên chuyên phụ trách các dự án đặc biệt của Harpers nói. “Nó sẽ khắc họa những hình ảnh mềm yếu, cuốn hút và vô cùng xinh đẹp của bà ấy. Đây là lần đầu tiên bà ấy chụp ảnh cho tạp chí, vậy nên ta chẳng thể ôm đồm hấp tấp được.”
Với vẻ ngoài đã được trang điểm và diện các bộ trang phục của nhiều nhà thiết kế khác nhau, Susan Boyle rạng rỡ trên bài báo hai trang có tiêu đề Susan Boyle: người anh hùng không được ca ngợi.
“Bà bước lên sân khấu và khiến tất cả chúng ta phải sững sờ. Bà đã trở thành người anh hùng đối với không biết bao nhiêu người từng mơ ước được thành sao, cũng như đối với những người dù có tài năng nhưng lại quá nhút nhát không dám tỏa lộ.” Brown cho biết Susan đã tỏ ra “thoải mái và tự tin” trong suốt buổi chụp hình. “Tôi nghĩ Susan càng lúc càng quen với việc đứng dưới ánh đèn sân khấu hay xuất hiện trên truyền hình hoặc được làm người mẫu ảnh. Kể từ tháng Tư, ta đã thấy ngoại hình của bà ấy càng lúc càng lịch sự và tinh tế hơn. Và bà cũng trở nên tự tin hơn nhiều đối với trang phục của mình cũng như đối với việc bà sẽ được đón nhận như thế nào.”
Biên tập viên này cũng cho biết Susan đã tuyên bố bà sẽ không bao giờ thay đổi hoàn toàn diện mạo của mình để phục vụ cho lần chụp hình với Harpers. “Trong lần chụp hình này, chúng tôi chỉ cắt một chút tóc của bà ấy, và hơi uốn xoăn lên. Và trên thực tế, kiểu tóc của bà ấy rất tuyệt. Bà ấy có những lọn xoăn thật sự đáng yêu. Vậy nên, chúng tôi chỉ tỉa tót cho gọn gàng hơn và kết hợp một chút trang điểm tự nhiên.”
Trang phục của Susan trong buổi chụp hôm đó là “sự hòa trộn giữa sản phẩm may sẵn và thiết kế của các nhà tạo mẫu”, với ý đồ làm toát lên được phong cách và cá tính của bà. “Ta đâu có muốn để bà ấy chui vào trong một bộ quần áo sang trọng điên rồ nào đó. Tôi chắc bà ấy sẽ cảm thấy rất khó chịu và nó sẽ giống như trò lừa lọc vậy,” Brown tiết lộ.
Trong bức ảnh đẹp nhất, Susan đang ngồi bên cạnh piano, mặc chiếc váy đen dài chấm gót của nhà thiết kế Tadashi Shoji. “Thêm một bức ảnh khác mà tôi rất thích là bức chụp bà trong chiếc váy dài tay màu tía xinh đẹp và cổ điển của nhà thiết kế Michael Kors, đi kèm với chiếc vòng cổ J. Crew rạng ngời và rất hợp thời trang,” Brown nói. “Và qua bức ảnh đó, bạn có thể khẳng định bà ấy trông thật sự tự tin và cảm thấy vô cùng thoải mái.”
Susan cũng được chụp ảnh trong một chiếc áo khoác dài đến gối màu xanh sáng cổ điển kèm áo len đen dài tay Donna Karan đính kim sa. Susan nói đùa về bộ ảnh, “Nó khiến tôi có cảm giác như mình đích thực là một diễn viên Hollywood. Lại còn bới tóc lên nữa chứ.”
Brown kể lại Susan luôn là người đầu tiên phá lên cười trước bất cứ trò đùa nào. “Tiếng cười của bà ấy rất sảng khoái; đó đúng là tiếng cười tràn đấy sức sống đậm chất Scotland. Một khi đã nghe thấy rồi, tôi tin chắc tất cả mọi người sẽ không thể không cảm thấy vui vẻ hẳn lên.”
Susan nói với phóng viên tạp chí, “Mọi chuyện dường như không có thực. Tôi cần phải điều chỉnh một chút để thích ứng vì trước đây tôi vốn sống bình lặng trong sự đùm bọc chở che của người thân. Tôi cần phải điều chỉnh để thích ứng về mặt tinh thần. Nhưng mọi chuyện thật sự tốt đẹp. Nó tốt đẹp, nhưng quá choáng ngợp. Nó quá to tát đến nỗi bất kỳ ai cũng thấy khó mà xử lý được.”
Khi được hỏi liệu bà có cảm thấy vui mừng vì đã tham gia buổi thử giọng không, Susan cười rạng rỡ trả lời, “Chuyện đó không cần phải nói cũng biết. Nào, tiếp tục thôi.”
Tuy nhiên, không phải chỉ có các buổi chụp hình tạp chí tại các tòa nhà di tích lịch sử, văn hóa. Cùng với nó và việc tiếp tục kế hoạch thu âm, đã xuất hiện không ít bài báo cho biết Susan đang dự định mua lại ngôi nhà ở Blackburn giờ đã được giảm giá do bà từng sống tại đây suốt một thời gian dài, và giá rao bán được cho là tầm khoảng 30.000 bảng. Thời gian này, Susan đang sống trong căn hộ sơn màu kem ở Blackburn Rover, tất nhiên là cùng với Pebbles, và những đồ nội thất tối thiểu nhưng đắt tiền. Bà đang tận hưởng cuộc sống trong ngôi nhà được bà nhắc đến như nơi trú chân “sang trọng” của mình và vui vẻ tìm hiểu về đời sống ngôi sao của mình.
Bà có một trợ lý riêng vừa để cho có bầu có bạn vừa giúp bà sắp xếp thời gian biểu. Bên cạnh đó bà còn có một người giúp việc chuyên chăm lo chuyện ăn uống và làm bạn cùng Pebbles trong trường hợp Susan không có nhà.
Mặc dù Susan dành khá nhiều thời gian ở London nhưng người ta vẫn bắt gặp bà bước vào chi nhánh Ngân hàng Hoàng gia Scotland ở Bathgate với nụ cười rạng rỡ trên môi (đã có không ít bài báo cho rằng album của bà có thể thu được năm triệu bảng) và bà đã trò chuyện vui vẻ cũng như vẫy tay chào đám đông người hâm mộ bên ngoài chi nhánh ngân hàng.
Một người có mặt tại đó cho biết, “Trông Susan thật không chê vào đâu được. Bà ấy mỉm cười vẫy tay với người hâm mộ và bà ấy có vẻ rất mạnh khỏe và thư giãn. Dường như bà ấy chẳng phải lo lắng gì hết. Thật nhẹ nhõm khi thấy bà ấy thoải mái sung sức như vậy. Có lẽ bà ấy vừa kiểm tra tài khoản ngân hàng.”
Ngoài ra, hội đồng chính quyền địa phương cũng đang thảo luận các kế hoạch xây dựng ở Blackburn một bức tượng Susan kích cỡ như người thật với giá 30.000 bảng - ngang giá với ngôi nhà của bà - và thậm chí có thể còn có cả một thứ kiểu như “con đường di sản” nữa. Nếu được thực hiện, con đường này sẽ bao gồm ngôi nhà của Susan, quán khoai tây rán gần đó, câu lạc bộ bà thường đến hát và quán bán đồ ăn Tàu cho người gói mang đi.
Giờ đây, cuộc sống của Susan đã đổi khác biết bao nhiêu. Trên thực tế, bà đã có tất cả những gì bà mong muốn. Bên cạnh những người giúp việc trong nhà, còn có một chiếc BMW cửa sổ kèm màn đen có thể hạ xuống tùy ý, và tất nhiên kèm thêm cả tài xế.
Bà cũng được đăng ký làm thành viên của phòng tập thể dục trong vùng và được tư vấn nên ăn uống theo chế độ nào.
Bất cứ khi nào ra ngoài, Susan đều có thể có vệ sĩ riêng hộ tống. Nhiều bài báo cũng đưa tin răng bà đã được làm trắng - một điều đặc biệt quan trọng đối với người Mỹ - và hàng lông mày vốn rậm rịt của bà giờ được tỉa tót thường xuyên. Lẽ đương nhiên, bà đã có một tủ quần áo mới toanh.
Giờ Susan còn được trang bị cả thẻ tín dụng và thậm chí còn có một cố vấn tài chính. Nghe nói bà và Simon Cowell thường nói chuyện với nhau ít nhất hai lần mỗi tuần và bà cũng được xếp vào nhóm người thân ít ỏi biết số di động bí mật của Cowell.
Được hỏi về Scotland, Susan đã nói với Harpers, “Tôi sẽ quay lại thăm nơi đó, nhưng người ta phải tiếp tục tiến về phía trước chứ.” Tuy nhiên người đại diện của bà cho biết, “Mọi người cho rằng bà ấy đã quay lưng lại với Scotland nhưng tuyệt đối không phải thế. Thời gian này Susan đang ở London vì có công việc ở đây, và bạn có thể hình dung chuyện đi lại đều đặn giữa hai nơi là như thế nào đấy. Bà ấy dự định sẽ năng quay về thăm quê và cũng muốn mua lại ngôi nhà bà ấy đã sống.”
Các khách quen của khách sạn Happy Valley nói rằng họ vô cùng bất ngờ trước sự biến đổi của bà và cầu chúc bà gặp may mắn. Ủy viên hội đồng thị trấn quê hương bà, Jim Swan, nói thêm, “Trông bà ấy thật tuyệt vời.”
Người anh trai Gerry nói, “Susan thích cuộc sống hiện tại của mình, nhưng cô ấy vẫn luôn lo sợ mọi chuyện sẽ lại trở về như cũ, lo sợ phải sống trong sự mỏi mòn chờ đợi giấc mơ ca hát của mình biến thành sự thật.” Ông cũng cho biết bà không thể chịu nổi nếu không được mọi người yêu mến.
“Susan không dễ dàng đương đầu với sự thờ ơ của người khác. Cô ấy hơi thiếu tự tin.”
[...]
Xin trân trọng giới thiệu!