Cuốn sách này kể lại cuộc đời của Jack Lancaster, một thanh niên lanh lợi, nghề nghiệp ổn định nhưng có một cuộc sống nhàm chán, không mục đích, cố lấy rượu chè để trốn tránh những bế tắc hiện tại.
Được người bạn cùng phòng khuyến khích, Jack bắt đầu viết nhật ký. Hy vọng bằng cách giãi bày tâm tư trên trang giấy trắng, chàng ta sẽ hiểu tường tận những trăn trở trong cuộc sống phức tạp của mình: mối quan hệ bế tắc với cô bạn gái Lucy, công việc buồn tẻ tại một ngân hàng đầu tư nổi tiếng, và nỗi thất vọng nói chung với cuộc sống tuổi đôi mươi tại một thành phố lớn như London.
Bằng giọng văn hóm hỉnh, các đối thoại thông minh, các suy nghĩ vừa cười cợt, vừa lãng mạn, tác phẩm đã rất thành công trong việc tái tạo những khoảnh khắc điển hình của giới trẻ hiện đại.
“…Lucy hiển nhiên không phải là cây cột điện để tôi có thể làm bậy. Nàng muốn nói chuyện. Tôi thì không. Nếu nàng muốn trao đổi, chỉ có một cách duy nhất để thỏa mãn ước nguyện.
- Lucy Poett, đây không phải là cuộc chia tay do cả hai bên tự nguyện, Tôi bỏ cô. Từ nay cô không còn là người yêu của tôi nữa. Cô muốn đi đi lại lại bao nhiêu lần tới những góc tối của các câu lạc bộ thì kệ cô. Mong cho cô sống lâu đến khi mọc rễ. Tôi sẽ không bao giờ đi shopping với cô ở phố Oxford vào giữa tháng tám nữa. Tôi sẽ không bao giờ vuốt tóc an ủi khi cô nôn oẹ cả bốn ly Jack Daniel trộn với Coca Cola nữa. Cuộc trình diễn của Jack và Lucy đến đây là hạ màn. Hoàn toàn chấm hết. Cút khỏi cuộc đời tôi!
Tất nhiên lúc đó tôi không nói được trôi chảy đến thế, nhưng cũng đủ để Lucy bật khóc nức nở.
Hoà 30-30
Thế rồi tôi quay lưng và bước ra khỏi Convent Garden, nước mắt tuôn ròng trên má, bước chân vô định về phía quảng trường Leicester, thỉnh thoảng dừng lại trước vài cửa kính sáng loáng để nhắc lại bài diễn văn chia tay của mình.
Đồ đểu, làm như không biết nàng sẽ xúc phạm tôi! Nàng cố ý chơi tôi! Đánh vào điểm yếu nhất của tôi! Và với Rick, hắn quả là một thằng tóc đỏ khố nạn nhất mà tôi từng biết. Trách gì mà tối qua hắn không thèm qua nhà tôi chơi FIFA trên Xbox cùng tôi và Fred. Hắn còn đang bận bịu tìm cách lọt vào cái hộp của người yêu cũ của tôi. Sao mà tôi căm ghét hắn đến thế không biết!
Tôi cố gọi điện cho Rick để chia sẻ tâm tư của mình nhưng hắn đã khôn khéo chuyển cú gọi của tôi đến máy trả lời tự động. Thế là tôi đành trút bầu tâm sự vào giọng nói phụ nữ trên mạng điện thoại “Orange”: “Nếu bạn muốn để lại tin nhắn của mình tới chục lần, hy vọng đạt được sự kết hợp hoàn hảo của lòng thù hận và oán trách." (Trích).