Lòng trắc ẩn đã đem tới cho người đọc những trải nghiệm qua một giọng văn đầy hiểu biết và hài hước. Osho là một trong những nhà thuyết giảng về tư tưởng tôn giáo nổi tiếng nhất trong thế kỷ 20. Hơn một thập kỷ sau khi ông qua đời vào năm 1990, những bài giảng của ông vẫn có sức ảnh hưởng sâu rộng tới độc giả mọi lứa tuổi trên toàn thế giới.
Trong cuốn Niềm vui sướng, Osho thừa nhận rằng vui vẻ là tính chất căn bản của cuộc sống. Niềm vui là trạng thái tinh thần của hạnh phúc, trong niềm vui con người sẽ bắt đầu hiểu được giá trị bên trong của mình và đặt mình vào trong vạn vật. Thừa nhận niềm vui là một quyết định "thuận theo dòng chảy", là sự biết ơn đối với cuộc sống, với tất cả những thách thức và cơ hội mà cuộc sống mang lại, hơn là đặt ra các điều kiện hoặc yêu cầu để được hạnh phúc.
Trực giác là một miền đất lạ, nơi đang diễn ra những sự việc không hề có mối quan hệ nào với trí óc của chúng ta. Trực giác bước vào trong trí năng cũng tương tự như sự thâm nhập của một dạng tồn tại ở cấp cao vào bên trong một dạng tồn tại ở cấp độ thấp hơn, có điều, sự thâm nhập ấy chỉ diễn ra theo một chiều, không hề có chiều ngược lại... Trực giác là một bước nhảy vọt; cũng là lý do tại sao nó lại được coi là một bước ngoặt lớn. Trực giác là bước nhảy từ một điểm này tới một điểm khác dù giữa hai điểm ấy không hề có bất cứ mối quan hệ hay sự liên kết nào.
Thiền có nghĩa là nhận biết. Bất kỳ điều gì bạn làm với nhận biết thì đó là thiền. Không phải là hành động mà phẩm chất của bạn mang vào hành động đó mới là vấn đề. Đi bộ có thể là thiền nếu bạn bước một cách nhận biết. Ngồi có thể là thiền nếu bạn ngồi với nhận biết. Nghe chim hót có thể là thiền nếu bạn nghe với nhận biết. Nghe tiếng ồn bên trong tâm trí bạn có thể là thiền nếu bạn giữ nguyên nhận biết và tỉnh táo. Toàn bộ vấn đề là ở chỗ: con người không nên hướng vào mơ ngủ. Thế thì bất kỳ điều gì bạn làm cũng là thiền.
Trân trọng giới thiệu!