Anh Có Thích Nước Mỹ Không? (Tái Bản )
...Anh quay đầu lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, cô bước đên bên anh, cười và nói: “Anh biết không, vừa nãy em được nghe Duy Quyên kể một chuyện nực cười vôi cùng, cô ấy nói rằng anh chuẩn bị xuất ngoại, và lại là đi Mỹ, ha ha, anh bảo có buồn cười không? ”. Trần Hiếu Chính trầm ngâm, bất ngờ anh bỏ đồ đạc xuống, quay đầu nắm chặt tay cô, “Vi Vi, em đi với anh, bọn mình ra chỗ khác nói chuyện.” Cô không nói gì mà để mặc cho anh kéo mình đi xuống dưới, đến sân bóng rổ gần ký túc xá nam, giữa giờ nghỉ trưa, sân bóng rổ vắng tanh, chỉ có họ và tiếng gió.
Anh đứng im, buông tay cô ra, thở sâu, “Vi Vi, anh xin lỗi.” “Tại sao lại xin lỗi, có phải anh lại giở trò gì xấu không?” Cô vẫn nhìn, vẫn cười rạng rỡ như bình thường. Có lúc, Trần Hiếu Chính cảm giác như tim mình ngừng đập, anh tưởng mình không có cách nào để nói hết những lời còn lại, hoá ra anh không cứng rắn như mình tưởng, “Những lời họ nói đều là sự thật. Anh tưởng có thể đi Vụ Nguyên được với em, không ngờ visa lại làm nhanh như vậy.” “Họ? Ý anh những điều mà Duy Quyên nói là đúng? Anh Chính, ngày Cá tháng Tư đã qua được hơn hai mươi ngày rồi mà anh còn đùa à?” Cô kéo tay anh, vẫn mỉm cười với vẻ nũng nịu. Nhưng anh chỉ cúi đầu, một mực cúi đầu, đột nhiên anh thấy sợ nhìn thấy nụ cười của cô trong lúc này.
Cuối cùng, cô buông tay anh ra, như người mê sảng: “Nói như thế có nghĩa là em là người cuối cùng biết chuyện này?” “Anh đã nghĩ rất lâu rồi, nhưng không tìm được cách nào để em khỏi đau khổ.” “Em không đau khổ? Anh giấu em, giấu cho đến khi không thể giấu được nữa mới thừa nhận, làm như thế thì em không đau khổ sao? Trần Hiếu Chính, đó là kiểu logic gì vậy?”. Đôi mắt cô bắt đầu ngân ngấn nước.Không được khóc, cô tuyệt đối không được khóc, nếu để nước mắt rơi xuống thì đồng nghĩa với việc thừa nhận niềm đau đã trở thành hiện thực, cô không muốn chấp nhận hiện thực đó, thế là cô nhìn lên trời, không biết nước mắt có chảy ngược vào trong được không? “Anh đã từng nói rằng, cuộc đời của anh là một toà nhà chỉ được xây một lần, vì thế anh không được phép sai, Vi Vi, dù là một xăng - ti - mét cũng không được. ” Ai đang nói vậy, người đàn ông môi mỏng lạnh lùng tàn nhẫn đó ư? “Vì thế bây giờ mới giật mình tỉnh ngộ, cứu vãn kịp thời cho sai số một xăng - ti đó của anh?
Đi du học có học bổng quả nhiên người mà em yêu là người giỏi giang nhất. Chỉ có điều em không thể hiểu, tiền đồ của anh và em lại không đội trời chung đến thế hay sao? Kể cả anh nói thẳng với em từ trước, em cũng chưa chắc đã ngăn cản anh. Có phải là do viễn cảnh tương lai của anh chưa bao giờ có em?”
Anh không nói gì, thế là cô ra sức đẩy anh: “Giải thích, anh có thể giải thích, em muốn nghe lời giải thích của anh…”
Giọng cô đã chuyển sang van nài: “Anh Chính, hãy cho em một lời giải thích, anh nói gì cũng được, nói là anh bị ép bất đắc dĩ, hoặc là vì em, anh nói gì em cũng chấp nhận được.”
Anh nắm chặt bàn tay cô đăng đặt trước ngực mình, “Vi Vi, đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng.” “Vì thế anh phải yêu lại bản thân mình?” “Có thể những điều anh nói em sẽ mãi mãi không thể hiểu được, anh đã quen với cảnh nghèo, nhưng anh không thể để người con gái mà anh yêu thương phải chịu cảnh nghèo.” “Anh nghĩ rằng ở bên em thì chắc chắc sẽ nghèo ư? Tại sao anh chưa bao giờ hỏi em, em sẵn sàng chịu mọi khó khăn gian khổ cùng anh.” “Nhưng anh không muốn thế!”
Lần đầu tiên giọng anh tỏ ra mất bình tĩnh. Đã đến nước này, Trịnh Vi, chỉ mong có một chút tự tôn, phủi tay mà bỏ đi, không giữ được tình yêu, ít nhất phải giữ được lòng tự trọng. Nhưng giây phút này đây Trịnh Vi tự nói với mình, nếu ta không cứu vãn được tình yêu của ta, lòng tự trọng có thể khiến ta không đau khổ ư?
Vì thế giây phút cuối cùng, cô đã gạt hết nước mắt và mọi nói phẫn nộ: “Anh Chính, anh đợi em, em về nói với bố mẹ em, sau đó em sẽ thi Toefl để đi cùng anh, nếu không được, em vẫn có thể đợi.”
Anh nhìn cô, nói: “Đừng, em đừng đợi, vì chưa chắc anh đã đợi.”…”
(Trích "Anh có thích nước Mỹ không?")
Mời các bạn đón đọc!