Hôn Lễ Tháng Ba (Tái Bản)
“Anh Hạo, anh ghét Tiểu Khả phải không? Tiểu Khả ngốc, không ai thích Tiểu Khả.” Mắt đẫm nước, Tiểu Khả nhìn tôi nói, giọng yếu ớt.
“Ai nói thế.” Tôi dỗ dành, giọng khản đặc đến nỗi chính tôi cũng phải giật mình. Tôi ôm Tiểu Khả vào lòng, ôm rất chặt, nhẹ nhàng vuốt mớ tóc rối bù, thấy toàn thân cô bé lạnh toát, lòng đau nhói.
“Vậy anh có thích Tiểu Khả không?” Cô bé lại hỏi.
“Thích.”
“Nhưng Tiểu Khả rất ngốc.”
“Chỉ ngốc một chút thôi. Không sao!” Lúc đó tôi có cảm giác trong ngực có vật nặng đè lên, Tiểu Khả vẫn thẳng thắn nói cô bé thích tôi, còn tôi thì né tránh.
…Từ xa đã nhìn thấy một thân hình con gái, gầy như que củi, ngồi bên khóm hoa, ngửa mặt nhìn trời, tay cầm con ốc biển, miệng lẩm bẩm tự nói một mình.Trong đôi mắt trống rỗng tĩnh lặng ẩn chứa vẻ đợi chờ bướng bỉnh, giống như ngày xưa cô bé một mực bướng bỉnh thanh minh mình chỉ hơi ngốc.
Tôi bắt đầu run, nặng nhọc đến bên cô bé, “Tiểu Khả!”. Tôi gọi.
Cô bé chậm chạp quay đầu lại, không thể nhận ra khuôn mặt có còn đẹp hay không, giống như lần đầu nhìn thấy tôi, cô bé lại cười, nụ cười tinh khiết như ly nước chanh.
“Chỉ hơi ngốc thôi, có thích không, chỉ hơi ngốc thôi… ” Cô bé lẩm bẩm, quay mặt đi, lại ngửa lên nhìn trời.
Ở đó mãi mãi là trời xanh, mây trắng, con ốc biển trong tay phát ra tiếng cười của biển.