Biển sáng nay có mưa bay.
Những sợi mưa mỏng đan xiên xiên vào nắng nhẹ, dệt nên những dây kim nhũ ánh bạc rồi thảng thốt dừng lại, ngọt ngào chui sâu xuống lòng cát mịn mềm. Gió lao xao. Cả bãi biển cũng lao xao cảnh yên bình, thơ thới. Và xanh. Xanh đến ngút ngát. Tưởng chừng những làn gió mặn mòi hơi biển kia cũng mang màu xanh từ khoảng trời nào xa lắm về đây. Chỉ có những cánh buồm tần tảo ngoài xa và thân thể những con người ở gần đang nô giỡn, hòa nhập tận cùng với thiên nhiên nguyên thủy là phết vào một sắc màu khác.
Phải có tới hàng ngàn con người. Người đông đặc trên bãi, người lô xô dưới mép nước, người ngả nghiêng nhào ra sóng và người rủ nhau dong phao ra xa bờ. Càng xa càng tốt. Càng xa sóng càng lặng; những đôi vợ chồng trẻ, những cặp tình nhân đủ mọi trang lứa càng thỏa mãn cảm hứng phiêu diêu được độc quyền cái hoang sơ của vũ trụ, được tạm quên lãng cái ngột ngạt, chen chúc của thế giới loài người, được chỉ riêng có nhau. Họ nằm ngửa trên phao vuông, họ chạm tóc nhau trong phao tròn, họ đờ đẫn trong những vòng tay ôm chìm dưới lòng nước, họ chẳng cần biết có ai, chẳng lưu tâm tới cái gì ngoài sóng và những va đụng nóng rực do sóng đẩy xô.
Chính lúc đó biển bắt đầu có động. Động bất thần và hờn dỗi như tính khí ngàn năm khôn dò của các nữ thủy thần. Vách sóng cao hơn. Lưng sóng dồn đuổi nhau dày hơn. Con thuyền cứu hộ gắn cờ đuôi nheo đằng đuôi bừng tỉnh, vội sủi máy chúi qua chúi lại the thé phát loa nhắc nhở mọi người vào bờ. Tiếng loa chẳng mấy được quan tâm nhưng cũng đủ lượng thông tin để gợi nhớ nơi bãi biển đây nhiều sóng quẩn và chẳng mùa hè nào là chẳng xảy ra vài ba vụ, thậm chí mươi vụ chết chóc thảm sầu. Nhiều cánh phao đã lảng dần vào sát bờ sông cũng còn không ít phao vẫn dập dềnh nấn ná. Chết chóc ư? Làm mồi cho cá dữ rỉa thịt ư? Kinh thật đấy nhưng ăn thua gì! Muốn vui đến độ cuồng si, muốn hưởng được niềm hứng khoái hiếm hoi trong bao la, ắt phải chấp nhận một cái giá phải trả chứ sao? Kệ nó. Từ từ đã. Động biển, động trời mới vui. Tuy vậy, ngay cả cánh phao gan góc nhất cũng chả dám ra xa hơn nữa. Dại gì.
Riêng chỉ có một cái đang lẻ đàn. Họ có hai người, một đàn ông, một đàn bà. Hai con người, hai thể xác, hai linh hồn thu gom lại thành hai chấm đen vật vờ, vô nghĩa. Sóng trào qua đầu họ rồi sóng lại chuội đi. Cánh phao vẫn bất động, mỏng manh, đảo chao, vô cảm. Lá cờ cứu hộ đã để lỗi họ. Con mắt đồng loại cũng bỏ quên họ. Họ tách từ từ ra khỏi số đông mà không hay biết. Hoặc có biết? Không rõ, nhưng chỉ thấy hai cái chấm vẫn ẩn hiện, nhập nhòa tựa hai cái mụn cơm trên da sóng bạc phơ.
Chừng vài mươi phút sau, sóng gió bỗng dịu đi như tự chán cho cái cơn cớ hứng tình không đúng lúc của mình, lại như biển cả hung tàn chợt rung lòng trắc ẩn không nỡ làm cho hai cái chấm nhỏ nhoi kia tan vỡ vào vô định. Mưa tạnh. Nắng hửng màu vàng chanh. Biển sáng hơn. Cái màu xanh linh diệu ngút ngát trở về. Sự thoáng nhẹ luồn vào tận tiếng sóng xô, vào tận tiếng cười con gái. Song, ít có ai hay rằng, luật chơi của biển chưa hề kết thúc, nó chỉ lộn trái cái bộ mặt bí hiểm để đưa ru thêm vào sự nhẹ dạ của con người. Ẩn kín bên trong cái vẻ hiền hòa ấy, dưới tầng sâu hai thước nước, những dòng chảy ngầm lạnh lẽo bắt đầu tràn tới.
Bỗng thét lên một tiếng kêu thất thanh của ai đó trên ghềnh đá! Tiếng thét lạc lõng chìm hút vào không gian toàn tiếng sóng và tiếng cười rất đỗi vô tư của hàng ngàn con người. Tiếng thét không lôi được lá cờ cứu hộ bay ngược trở lại, song nó cũng đủ độ vang để cho người con trai có nét mặt phong trần đang ngồi im sững trên chiếc xe máy phân khối lớn màu đen ở gần đó nghe thấy, hay đúng hơn, chính đôi mắt suốt từ sáng đến giờ luôn dõi về cánh phao kia với vẻ buồn buồn đã kịp nhìn thấy. Thoắt rùng mình một cái, đôi mắt ấy căng lên: trong vành phao, hai cái chấm đen đã biễn mất một! Chấm còn lại lạng đi, quay lại, nhô lên, ngụp xuống như mê hoảng, như sự bơi tìm vô vọng một lúc rồi cũng từ từ biến theo, trả lại cho chiếc phao sự nhẹ nhõm để lênh tênh giạt nhẹ vào bờ...
Người con trai chẳng kịp nói một lời, vội dứt tung quần áo dài, lao nhanh người vào sóng...
(trích đoạn)