Ảo Ảnh là câu chuyện tình yêu của những người trí thức trẻ Hà Nội. Họ là công dân thủ đô, yêu thành phố mình đang sống bằng tất cả niềm tin yêu, nhưng sông cực kỳ hiện đại.
Cuộc tình của nhân vật xưng tôi với những người đàn ông khác là một cuộc tình của những người trẻ, họ yêu thiết tha, cống hiến hết mình, nhưng vẫn bị những ràng buộc xã hội gần như trì kéo lại. Tuy vậy họ vẫn sống và công hiến hết mình cho công việc, và đặc biệt là yêu hết mình, yêu với tất cả sự nhiệt tình của tuổi trẻ, để rồi nhận lại những nỗi cô đơn không dễ gì khỏa lấp.Tất cả chỉ là một ảo ảnh trong đời sông hiện nay, dù cho họ có cố tình vượt thoát bằng chính nghị lực và tài năng của mình.
==========
...Tôi đang ngửi thấy mùi hương thơm ngát xưa cũ ở Thụy Khuê, mùi áo dài trường Bưởi, ngửi thấy mùi bánh khúc vỉa hè, mùi son phấn của những cô gái đứng đường, mùi hôi hám của những gã đàn ông đi ăn sương. Tôi ngửi thấy mùi rác, mùi đền đài miếu mạo, mùi trăm năm chìm vào cổ tích, mùi lối xưa xe ngựa, mùi của hồn thu thảo trong tâm hồn thi nhân. Và tôi ngửi thấy mùi của anh. Một thứ mùi đàn ông nồng ấm, quyến rũ tôi. Tôi nói: Chúng ta ra sông Hồng đi.
...Sông Hồng và Hà Nội, như một đôi tình nhân đẹp. Sông Hồng quyện quanh Hà Nội, để lại trong lòng nó những khu hồ thơ mộng. Chẳng có ở đâu nhiều hồ như Hà Nội. Đó chính là con của sông Hồng, dấu ấn mối tình thiên thu của thành phố và sông...
- trích đoạn