...Ông cụ có bốn người con, hai trai, hai gái. Cụ cẩn thận dạy các con chữ Nho, lễ nghĩa và cái đức chăm chỉ, cần kiệm, biết ghét thói gặp chăng hay chớ; ăn xổi ở thì, biết sống rộng bụng, rộng lòng; có tình làng nghĩa xóm. Cũng nhờ có cụ bà biết thu vén, tùng tiệm, dành dụm nên những khi cụ ông dù dốc lòng dốc sức trị bệnh cứu người nghèo hay dạy học cho trẻ con nhà khó vẫn nhất định không lấy tiền. Người con gái lớn của cụ Huy là Huệ, thoạt đầu cũng được cha dạy cho ít chữ nghĩa, nhưng về sau đông em nên chỉ bế em, chăn bò, cắt cỏ tối ngày. Năm mười sáu tuổi bệnh đau mắt hột khiến mắt Huệ bị lòa. Nên mãi tới ngoài hai mươi hình như vẫn chưa có chàng trai nào để ý đến cô. Bấy giờ ở huyện bên có cụ Bồng, vốn là bạn đồng môn của cụ Huy khi xưa, đã tìm đến làng Ghềnh nhờ người bạn cũ bốc thuốc chữa bệnh cho bà vợ đang ốm nặng. Chỉ một tháng sau, bà cụ Bồng khỏi bệnh. Vì đã dùng bao nhiêu thuốc quý mà ông bạn nhất dịnh không chịu lấy tiền, lại thấy cô con gái lớn nhà ông bạn khỏe mạnh, hay lam hay làm, cả hai vợ chồng cụ Bồng tính chuyện hỏi cô Huệ về làm vợ cho cậu con trai độc nhất của họ tên là Hoạt. Hoạt đẹp trai, tính lại phóng túng, đồng lứa với người em trai kề cận của Huệ, nghĩa là kém Huệ chừng hai tuổi. Vợ chồng cụ Bồng bảo: "Nhất gái hơn hai!". Những khi lên bến xuống thuyền, những đêm trăng tát nước..., không phải chỉ một lần Hoạt bắt gặp cô nọ cô kia liếc mắt đưa tình hay che nón làm duyên với mình. Nhưng giữa cụ Bồng và cụ Lang Huy tình nặng nghĩa sâu, Hoạt không cưỡng nổi quyết định của cha mẹ. Thế là dẫn đến đám cưới của chàng trai bên huyện với cô gái làng Ghềnh. Đêm tân hôn, chú rể nhất quyết không chịu động phòng, anh chàng chê cô dâu "vừa lòa vừa xấu". Như hai người cùng giới chẳng ưa gì nhau lại bắt buộc trọ chung một căn buồng, họ chẳng nói chẳng rằng, cứ ở vậy suốt một tuần trong sự chờ đợi, thấp thỏm, mong ngóng của các bậc cha mẹ. Huệ cũng nhẫn nại lặng lẽ chờ đợi và bấu víu vào sợi dây hy vọng mỏng manh là thời gian: một tháng, một năm hay lâu hơn nữa, rồi anh ấy sẽ nghĩ lại, anh ấy sẽ nhìn nhận mình...