Hơn 1 năm qua, bạn đọc văn học mạng hẳn đã quen thuộc với tác phẩm Cô Gái U80. Bắt nguồn từ một sự thật đau lòng một cô gái Việt Nam bị mắc bệnh hiểm nghèo: tế bào vón, dù đang ở độ tuổi 20 mà nhìn cô đã già như hơn mấy chục tuổi, tình yêu của cô gái này đã làm xúc động rất nhiều người Việt Nam. Hà Mạnh cũng vậy, chàng sinh viên trẻ này đã viết lên một tác phẩm làm xúc động rất nhiều trái tim Việt. Hằng ngày họ chờ đợi phần tiếp theo của tác phẩm.
Hạ An cô gái trẻ chờ người yêu du học ở phương xa. Khi biết tin mình bị mắc bệnh hiểm nghèo cô đã rất đau khổ và luôn có một niềm tin mãnh liệt: “Mình sẽ khỏi bệnh”. Cô giấu người yêu mình chuyện đau buồn này, hằng ngày cô vẫn làm việc vui vẻ ở bệnh viện với tên Hi Vọng, và buổi tối là nhân viên tư vấn tâm lý trên đài phát thanh. Hạnh phúc với cô là cùng những người vượt qua nỗi đau.
Thế rồi ngày Đông Phong về nước cũng đã đến. Cô gái đã chạy trốn khỏi người yêu, dù cô luôn biết trái tim mình chẳng thể đổi thay tình cảm với người ấy. Sự đấu tranh dành lấy tình yêu, hạnh phúc, sự sống của con người thật mãnh liệt. Xuyên suốt câu chuyện bạn sẽ thấy cuộc đấu tranh này luôn xen lẫn hạnh phúc và nước mắt. Cuộc đời của con người đâu phải chỉ yêu một người, hạnh phúc đâu phải chỉ ở bên cạnh người mà bạn nghĩ là bạn yêu. Sự hy sinh cao cả của ông Tân, cùng hoàn cảnh với nhau đã chia sẻ được nhiều nỗi đau khổ của Hạ An, những nỗi đau mà chàng Đông Phong cũng không thể chia sẻ nổi, cô cảm thấy hạnh phúc bên cạnh ông.
Rồi nhân vật Thúy – một cô gái ngây thơ, trong sáng xuất hiện. Cuộc sống không chỉ luôn là màu hồng, ngay cả với cô gái này. Hà Mạnh xây dựng lên Thúy để hưởng trọn mọi tình yêu trong cuộc sống, thế rồi cô yêu Phong, liệu tình yêu của cô sẽ đi đến đâu. Bạn đọc ắt hẳn bị cuốn theo cây bút mới này với sự biến chuyển của các tình tiết, diễn biến tâm lý của các nhân vật. Đi đến hồi kết của câu chuyện để mỗi người cho mình một cảm xúc riêng về hạnh phúc của mỗi con người là khác nhau. Và hãy vui vẻ để sống, để ta biết thông cảm, sẻ chia với đồng loại nhiều hơn.
Trích đoạn sách hay:
Khi cô ấy cất tiếng hát, mọi bệnh nhân ở bệnh viện Hy Vọng cùng thả hồn mình hòa theo sự ngọt ngào, trong trẻo và cao vút của những cung bậc cảm xúc. Khi cô ấy cất tiếng hát, mọi thực khách ở tiệm cà phê Moca đều chăm chú lắng nghe đầy thích thú, không gian trở nên im lặng, nhường chỗ cho giọng ca hòa quyện cùng tiếng đàn piano. Khi cô ấy cất tiếng hát, mọi người trong lớp đại học cùng tựa lưng vào nhau, đung đưa bên ánh lửa bập bùng ngay bên cạnh bãi biển, cô thả hồn mình với tiếng đàn guitar, hát vi vu giữa bao la biển trời, giữa lòng người ấm áp, chân tình đến kỳ lạ…
- Hãy để cho anh được yêu em, dẫu thời gian còn lại của cuộc đời anh là dài hay ngắn... An ơi! Chỉ còn ba ngày nữa là ông trời sẽ cho anh câu trả lời... Liệu anh có còn được tiếp tục nhìn thấy em trên cuộc đời này hay không, An ơi... đừng buông tay anh!
Suy cho cùng, tình yêu cũng như một cỗ máy, người nào vận hành nhiều thì mau hỏng, người nào để xếp xó thì dễ mốc. Tình yêu có lúc cần lắng đọng, và con người hơn cỗ máy ở chỗ còn có trái tim. Lắng nghe trái tim nói để biết khi nào cần mở lòng mình và đón nhận: “Giờ đã là lúc mà thời gian để yêu - giờ đã là lúc sống giấc mơ đời mình”.
An mỉm cười, đôi mắt ướt nhòe bừng sáng nhìn về phía người đàn ông đối diện. Cô nhận ra gương mặt thân quen này, đôi lông mày rậm rạp này, đôi mắt cụp xuống và làn da khô này… Tất cả chính là người đàn ông trong giấc mơ nhỏ bé ngày nào, người mà cô luôn cố gắng hình dung và khao khát được một lần ôm vào lòng thật chặt, giữ mãi trong vòng tay nhỏ bé để không bao giờ tan biến như đám mây phù du giữa vòm trời đêm xa lắc.
Rạng sáng ngày mùng một Tết, mùi nhang trầm thoang thoảng đâu đó quanh đây. Có người cười, kẻ thì đã khóc. Có người cười ở bên ngoài để cố nén nỗi niềm sâu thẳm bên trong. Có người khóc sướt mướt nhưng mang một niềm thảnh thơi trong lòng vì dẫu sao cũng làm được một điều quý giá. Lau những giọt nước mắt lã chã lăn qua bầu má cô gái, ông Tân khẽ ôm cô vào lòng, vỗ về bằng tất cả sự yêu thương tưởng như đã héo khô trong con người ông từ lâu. Hóa ra, một người bình thường, không phân biệt xấu hay tốt, giàu hay nghèo, già hay trẻ - chỉ cần có một tâm hồn cũng đủ để trở thành kho báu vô giá với một ai đó.
Cuộc sống nhiều lúc giống như ngọn nến, có lúc tỏa sáng rực rỡ trong đêm đông giá lạnh, có lúc bấp bênh trước ô cửa sổ ngày gió mùa. Ai cũng nghĩ sợi bấc níu giữ ngọn lửa cho cây nến cháy sáng mãi mà quên mất rằng thiếu đi lớp sáp bên ngoài, sợi bấc cũng chỉ nhẹ tựa lông bông mà thôi. Ngọn nến trước gió vốn đã mong manh, nhưng dẫu có bị dập tắt, cũng vẫn là cây nến. Còn sợi bấc đứng một mình, chẳng những không thể cháy mãi, mà còn dễ dàng bị gió cuốn bay đi mất...