"Hoài Đan dựng xe, xách túi đồ chạy ào lên cầu thang như cơn gió. Cô biết giờ này Vinh có nhà. Anh là người đầu tiên cô muốn gặp để chia sẻ cảm giác chiến thắng này. Bộ sưu tập của cô đã lọt vào vòng thi khu vực phía Bắc và đầy triển vọng được dự chung khảo cuộc thi thiết kế thời trang toàn quốc. Hôm nay nhất định cô và anh phải ăn mừng thật rôm rả.
Mấy chục bậc thang của khu chung cư cũ kỹ trôi vèo qua bước chân hạnh phúc như muốn bay lên của Đan. Cửa không chốt ngoài, anh có nhà! Không thèm nhìn đến núm chuông điện đỏ chót trên tường, cô mở luôn cánh cửa, tay nắm nhẹ bẫng, không một tiếng động. Phòng khách vắng hoe, tối mờ mờ, ban nhạc Rock ưa thích của Vinh đang cần cù tỉa một đoạn guitar solo điêu luyện và réo rắt trong bộ dàn âm thanh nhấp nháy đèn. Có tiếng lạch cạch ở phía trong và một cái gì dường như tiếng cười làm Đan giật mình. Cô bước nhanh vào với một nỗi lo lắng mơ hồ. Và cô khựng lại trước tấm mành ngăn hai phòng. Sàn nhà dưới chân cô bỗng trở nên lạnh buốt với cảnh tượng nóng bỏng đang diễn ra trước mắt. Vinh của cô đang ôm một thân hình trắng nhễ nhại. Bàn tay sơn móng đỏ như máu của người đàn bà xa lạ đang ghì lấy mái tóc dài rất nghệ sĩ của Vinh. Họ thở hổn hển, cười hổn hển theo nhịp điệu trống dồn dập và guitar chát chúa. Cái lạnh từ sàn đá chạy lên sống lưng và nhói một nhịp buốt như ảo giác, Đan níu lấy những hạt gỗ trên tấm mành, cô thấy tắc thở. Túi đồ trên tay cô rơi bịch một tiếng khô khốc, mấy lon bia lăn ra sàn còn cái đầu vịt quay bóng nhẫy thì giương mắt trơ tráo nhìn cô, chiếc mỏ dài màu nâu sẫm ngoác ra như chế nhạo. Mắt Đan mờ đi, tai cũng ù đặc. Cô loáng thoáng thấy hai hình người kia rời nhau và nghe tên mình được gọi thảng thốt. Cô chấp chới bước đi như muốn với lấy một điểm tựa nào đó nhưng không được. Mảng da thịt nhờn nhợt trần trụi cứ phô ra làm đầu cô nhưng nhức, muốn chảy nước mắt. Đan quay người bỏ ra ngoài." (Trích).