"Để anh hình dung về em..." - nàng viết - em sẽ gửi cho anh một lá thư. Anh sẽ biết em là người như thế nào...".
Hai hôm sau, tôi nhận được một lá thư viết tay vỏn vẹn mấy chữ: "Đây là em". Nhưng có điều, nàng nói đúng về chuyện hình dung. Đó là mùi nước hoa Trinh Nữ trong lá thư ấy. Trong một phút không kiềm chế được, tôi đã ghì lá thư này vào ngực.
Một cái gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Lời nguyền của phù thuỷ và nước hoa Trinh Nữ là có thật. Cuộc đời tôi thay đổi mãi mãi kể từ giây phút ấy. Tôi đã biết thế nào là phép màu. Ngay khi mở bức thư ra, tràn ngập trong lòng tôi là hình ảnh của nàng, như thể có ánh đèn flash chớp lóe thẳng vào mắt tôi. Trái tim tôi loạn nhịp, tôi cảm thấy nụ hôn của nàng, hơi thở của nàng, mùi thơm từ cơ thể trong trắng của nàng. Tôi thấy mái tóc mượt mà của nàng chảy qua những kẻ ngón tay tôi, chảy qua vầng trán thanh bình của nàng và thấp thoáng đôi mắt đen huyền e ấp.
Tôi thấy xiêm y của nàng hờ hững như một dòng nước mát lan tỏa trên cơ thể nàng. Tôi thấy cử động của nàng, như một đoạn phim quay chậm, gợi lại những tháng năm đã mất, ẩn giấu cả những vũ điệu của bao mỹ nhân trong ánh mắt các bậc đế vương. Tôi thấy sự sụp đổ của các đế chế trong nụ cười của nàng. Tôi thấy những áng mây vút qua những lăng tẩm đền đài. Tôi thấy bãi bể nương dâu thu gọn lại trong một tích tắc. Tôi thấy toàn bộ kiếp làm người của tôi sinh ra rồi trở về cát bụi rõ ràng như thế nào. Giọt nước hoa này sinh ra là để dành cho tôi từ muôn triệu năm trước. Hoặc có thể tôi sinh ra để dành cho nữ thần này từ triệu triệu năm trước. Nàng chính là nữ thần...." (Trích).