Giống Như Là Tình Yêu là một câu chuyện tình nhẹ nhàng, nó giản dị đến mức bạn có thể bắt gặp đâu đó ngay ngoài kia, thế giới xung quanh đầy màu sắc và tràn trề nhiệt huyết sống của những người trẻ.
Câu chuyện này, tôi viết dành tặng cho thời sinh viên của mình, dành tặng những ai đang sống trong đoạn tháng ngày trôi vô vọng với những nỗi buồn không lối thoát, mà mỗi người trong chúng ta có những lúc bước chân không đủ mạnh mẽ để theo đuổi đam mê, càng không đủ tự tin tiến đến trước mặt người mình thích để nói một câu yêu sâu thẳm từ cõi lòng. Tìm thấy người mình yêu đã khó, nói ra lời yêu lại càng không dễ dàng.
Những trạng thái của tình yêu đôi khi lãng đãng như mây trời, vấn vương như sương đêm và dai dẳng như mưa xuân lấm tấm trên những chồi non nảy lộc. Ta cũng chẳng thể hiểu tại sao ta lại yêu mãi người này mà không dành tình cảm cho người kia. Càng không thể hiểu, thế giới rộng lớn là thế, mà mãi mãi chỉ có một người coi ta là cả thế giới! Tôi vẫn tin, tình yêu có lí lẽ riêng của nó. Chỉ cần bạn cảm nhận, chỉ cần bạn lắng nghe những cảm xúc rất thật của bản thân, bạn sẽ tìm thấy khoảnh khắc con tim nhận ra nơi nó vốn dĩ thuộc về.
Khi ta rung động, cảm xúc pha trộn những dư vị chưa kịp gọi tên. Chắc chắn, một giây nào đó, bạn sẽ bắt gặp những thứ na ná như là tình yêu, hoặc cuộc sống cho ta gặp những con người ta cứ ngỡ rằng đó sẽ là người duy nhất, người mà duyên số đã trao gửi cho riêng mình. Nhưng hãy đủ tin yêu, đủ ngọt ngào để đi qua giông bão, cuối cơn mưa sẽ có cầu vồng! Sẽ có người đứng đợi bạn ở nơi đó, chỉ cần trái tim nhỏ bé căng đầy can đảm.
Tên ban đầu của tác phẩm này là “Dường như em đã yêu” nhưng sau đó được đổi tên thành “Giống như là tình yêu”. Mong rằng các bạn sẽ cảm nhận đúng nhất thông điệp mà tác phẩm mang lại. Cảm ơn các bạn đã đọc đến những dòng này, những tâm sự chân thành từ Quỳnh Thy. Chúc các bạn sẽ có những giờ phút vui vẻ và hẹn gặp lại ở những tác phẩm sắp ra mắt.
From Quỳnh Thy with love!
Trích đoạn
Những ngày nặng nề cứ dai dẳng như những cơn mưa đông giá lạnh. Dù không hề muốn lòng mình bối rối nhưng thực sự lúc này, San rất muốn tìm gặp một người, Rượu Vang Đỏ. Cô cần anh. Cô nhớ anh biết bao nhiêu. Nhưng anh biến mất như chưa từng tồn tại… San cô độc, tự ôm lấy nỗi niềm riêng của mình, tự lau khô giọt nước mắt, nhưng sao mọi thứ trống rỗng đến thế.
San đến quán bar. Tìm quên trong men rượu và tiếng nhạc ầm ĩ. San muốn uống cho quên cuộc đời này, nhưng, mọi thứ cứ hiện ra mồn một và rõ ràng đến từng chi tiết nhỏ. San càng uống càng thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Trên sân khấu, cô gái với thân hình nóng bỏng đang dần dần trút bỏ y phục. San cười khẩy, dù không thích phán xét người khác nhưng thật tình, những hành động tương tự như thế kia thật ngu ngốc.
Khuôn mặt cô gái đang trở thành trung tâm trên sân khấu kia rất quen.
“Mai Chi!!!!!!!!!!!!”
San tức giận. Cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Đó là Mai Chi. Người mà dù muốn hay không, vẫn có sự liên hệ với cô.
- Buông tôi ra!
San lôi Mai Chi thoát khỏi đám đông kia rồi ra ngoài. San vứt cho Mai Chi cái áo khoác. Cô ta đang run lên cùng với lớp áo quần mỏng tang.
- Chị nghĩ chị là chị tôi hay sao mà có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi? Chị cút đi!
Mai Chi nhìn thẳng vào mặt San với thái độ tức giận và hỗn hào, vốn dĩ cô ta đã chẳng coi San ra gì từ lâu rồi.
- Về nhà đi.
- Tôi không về.
- Thế thì tùy, có nhiều cách để quên đời nhưng cách vừa rồi là cách ngu ngốc nhất mà tôi từng thấy. - San nói rồi định quay đi.
- Chị cũng hơn tôi ư, đồ tồi, hóa ra vì chị mà tôi đã khổ sở sống trong sự lạnh nhạt của mẹ bao năm qua, hóa ra vì chị mà anh Lâm lúc nào cũng như người mất hồn lúc ở bên tôi. Chị là đồ phá hoại. Chị nên chết đi.
San chết lặng. Quay lại nhìn Mai Chi, mắt nhòe nước và đầu tóc rối bù, đôi mắt hừng hực lửa giận.
- Tôi xin lỗi!
- Chị xin lỗi mà được ư, trả mẹ cho tôi, trả anh Lâm cho tôi!
Mai Chi tiến đến và giật lấy áo của San, giằng co, như muốn xé đôi người San ra vậy. San bất lực, chẳng thể rời khỏi cánh tay của Mai Chi đang bám chặt vào người.
- Chị hãy biến đi, biến khỏi cuộc sống của tôi!
Mai Chi buông San ra, bước chân loạng choạng…
……………….
“Kít!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
- Mai Chi!!!!!!!!!!!!
Trong một tích tắc, chiếc ô tô lao đến, toàn thân cô gái mặc bộ đồ trắng bị hất tung lên, rồi rơi xuống. Loang lổ máu.
Đám đông xúm xụm lại, mọi thứ hỗn loạn.
Giao thông tắc nghẽn, tiếng xe cảnh sát, tiếng xe cứu thương huyên náo cả một con đường.
Cô gái đứng bên cạnh mặt trắng bệch, dò dẫm đứng dậy và lần từng bước đến bên vũng máu, chạm lên thân hình màu trắng. Cô gái run rẩy, như một phản xạ, hất mình ra xa khỏi cô gái đang nằm trên vũng máu kia.
“San San, sau này con thích làm gì?”
“Con thích trở thành người giống như chú Dương.”
Khuôn mặt người đàn ông sạm lại, hằn lên những vệt lo âu.
“Nếu sau này chú đi thật xa, San San có buồn không?”
“Con sẽ không buồn, vì con biết chú chỉ đi xa rồi lại về thôi.”
“San San của chú ngoan lắm.”
Một người đàn ông và một đứa bé ngồi bên thềm nắng chiều, dưới căn nhà gỗ.
Đó là một buổi chiều của 20 năm về trước.
…………
Phòng cấp cứu.
Cánh cửa của phòng mổ vẫn đóng chặt hơn bốn tiếng đồng hồ.
Cô gái son phấn nhòe nhoẹt, tóc rối tung ngồi khóc thút thít, những mảng thịt thâm lại vì lạnh.
Hai người phụ nữ và một người đàn ông dựa vào thành ghế, mắt đỏ hoe.
Hai người con trai đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng đi qua đi lại, nhấp nha nhấp nhổm mỗi khi có người đi ra từ căn phòng ấy.
Người ở trong căn phòng ấy là… San
…………
Gần 10 tiếng đồng hồ trôi qua.
Vị bác sĩ già đi ra, ông tháo khẩu trang y tế, bỏ kính xuống, để lộ khuôn mặt căng thẳng bởi hơn 10 tiếng qua, ông phải giành giật từng giây từng phút sự sống cho cô gái. Ông đưa mắt nhìn khắp lượt người đang chờ đợi. Cơ mặt ông giãn ra, khẽ gật đầu: “Qua cơn nguy hiểm rồi, cô gái cần được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.” Không khí căng thẳng như được giải tỏa. Những khuôn mặt âu lo giãn ra. Những tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Trong những cơn mê trắng xóa, những mảnh ký ức chập chờn nối ghép. San thấy mình trơ trọi giữa một vùng toàn tuyết trắng. Cô lạnh, phía xa có bóng dáng ai đó thân quen nhưng quay lưng lại phía cô. San cứ chạy, chạy mãi, cố đuổi theo người ấy nhưng vẫn không kịp. Đó là người cho San cảm giác yên bình tĩnh lặng như mặt hồ. Đó là người có bờ vai vững chãi để San dựa vào. Đó là người mà San vẫn cảm thấy an toàn và chẳng cần che giấu bất cứ điều gì khi ở bên. Đó là người mà bất cứ khi nào San làm gì, dù ở đâu, San cũng biết anh đang dõi theo từng bước đi của mình.
San chạy, chạy mãi, đưa tay với nhưng chẳng thể nào chạm tới anh.
San cất tiếng gọi, nhưng sao mọi thứ cứ ứ nghẹn.
Những cơn đau triền miên và kéo dài. Những gương mặt thân quen, những ký ức chắp vá chạy chầm chậm trong tâm trí San.
- Đức à, con về nghỉ ngơi đi, đã ba đêm con không ngủ rồi, bác ở lại với San cũng được.
Bà Vy đặt tay lên vai Đức, anh quay lại, khuôn mặt thiểu não. Bàn tay vẫn nắm chặt tay San không rời. Nhìn khuôn mặt hốc hác và bộ dạng của Đức, quần áo xộc xệch, đôi mắt thâm quầng và tâm lý quá kích động khi thấy San bất động nằm trên giường, bà Vy xót xa. Cho dù là một người mẹ, nhưng lúc này, bà Vy cảm thấy mình phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết để có thể là chỗ dựa cho San San, đứa con gái mà bà đã mang tội với nó suốt 20 năm qua.
Đức đứng dậy, bước loạng choạng, có lẽ vì đã ngồi bất động quá lâu bên San. Lâm nhìn Đức với ánh mắt thương cảm, nói một câu gì đó động viên rồi bảo sẽ cùng Đức về nhà.
Người mẹ tội lỗi ấy ngồi lại, lấy tay vuốt tóc cho San. Đây là lần đầu tiên bà được lại gần và chạm tay vào con gái mình, nỗi day dứt 20 năm qua của bà. Bà có lỗi với San, có lỗi với người cha đã mất và có lỗi với tất cả những thảm kịch mà bà đã gây ra cho San trong suốt 20 năm qua. Đáng lẽ bà nên đủ nghị lực để có thể cùng bố con San vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất, dù như thế nào, đó vẫn là nơi có tình yêu, có tổ ấm hạnh phúc của bà. Nhận ra lỗi lầm, dường như đã là quá muộn.
San vẫn bất động, dường như do tác dụng của thuốc mê. Toàn thân San bị băng bó bởi một màu trắng toát. Bà xót xa khi vẫn thấy máu thấm qua lớp băng.
Chị gái và bố mẹ của San đứng bên ngoài. Họ không muốn phá vỡ không gian riêng của hai mẹ con. Có thể nói được gì, trách móc được gì khi San vẫn đang bất động nằm trên giường như thế. Người phụ nữ kia, dù có thế nào cũng vẫn là mẹ của San và sự thật chẳng thể nào thay đổi được. Cho dù 20 năm qua, tất cả đều cố giấu sự thật ấy, đúng như ước nguyện của cha đẻ San - cho San có một gia đình thật sự. Họ đã cố gắng chôn vùi quá khứ, nhưng không thể, bởi cô có quyền biết, có quyền được nhận yêu thương từ mẹ ruột của mình. Dù đó là ước nguyện của Dương Lam lúc ra đi, nhưng khi đó, bởi ông quá đơn độc…
- Tình trạng của bệnh nhân San tuy đã qua cơn nguy hiểm nhưng chúng tôi lại phát hiện ra một số vấn đề khác. Tôi muốn biết là trong gia đình ta có ai đã từng mắc căn bệnh ung thư não chưa?
- Ung thư não ư, ý ông là gì?
- Xin bà hãy trả lời câu hỏi của tôi.
- Có… đó là chú, à không, cha đẻ của San.
- Đây là một dạng bệnh di truyền và đang trong giai đoạn mới hình thành khối u…
Cánh cửa khép hờ…
San mở mắt, toàn thân đau ê ẩm…
Câu chuyện vô tình lọt vào tai San, từng từ, từng từ một. Bác sĩ nói rất nhiều, những khuôn mặt âu lo của người thân. Tai San ù đi và cô lại ngất lịm một lần nữa.
Tại sao, những lúc cô có cảm giác mình yếu đuối nhất, lại là lúc cuộc sống bắt cô phải đối mặt với sự khốc liệt. Chẳng lẽ, đau đớn như vậy là chưa đủ hay sao? San không thấy mình khóc, nước mắt đã cạn. Cô tỉnh dậy, như chưa hề nghe thấy, tự đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình. Cô trở nên lãnh cảm với mọi thứ. Ranh giới giữa sống và chết mong manh làm sao, cô như kẻ đứng bên bờ vực, chỉ cần chông chênh, chỉ cần sợ hãi nhìn xuống, cô sẽ rơi xuống vực và mãi mãi vùi xương ở đó.
Đâu phải ai cũng có đủ dũng khí sống tiếp khi mà không biết rồi đây, còn có thể nhìn thấy bình minh mỗi sớm được hay không? Và đâu phải ai cũng đủ can đảm nhìn người mình yêu thương nhất đau đớn chứng kiến những tháng ngày hao mòn cuối cùng của mình, khi tuổi thanh xuân sắp tắt.
Cô thấy lòng chênh vênh và tim quặn từng hồi.