Ở một ga xép xuyên không thời gian, hai con người ở hai thế hệ khác nhau đã cùng bước trên một chuyến tàu định mệnh.
Đó là chàng thanh niên 18 tuổi bị đẩy vào bước đường cùng, đang trên đường đào tẩu. Và người lính già mang trong tim nỗi ám ảnh về món nợ sinh mạng mình đang sống. Hành trình của họ đã giao nhau bằng cuộc gặp gỡ xuyên thời gian để mở ra cả một không gian chiến trường ác liệt của quá khứ và cõi tâm tư đầy mâu thuẫn giằng xé của một chàng trai trẻ hiện đại.
Trích đoạn:
Tôi như con diều đứt dây lao mình xuống biển. Chết là hết. Giọng nói đã nói như vậy. Nhưng ai đó đã nắm lấy dây diều.
“Này chàng trai! Cậu không thế chết như thế này được."
Tôi khóc và cầu xin:
“Cháu là một đứa bỏ đi, một thằng nhát gan và tồi tệ. Xin hãy thả tay cháu ra."
“Không đâu. Ta biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng nghe đây, cái chết không hề dễ dàng. Hãy nhớ rằng sống rất khó, nhưng chết lại càng khó hơn. Người đời có thể sẽ không quan tâm chúng ta đã sống ra sao, nhưng họ sẽ vĩnh viên ghi nhớ chúng ta chết như thế nào."
“Đại đội trưởng, tại sao lại cứu cháu?"
“Người khác cứu tôi, bây giờ tôi cứu cậu. Như thế, sự hy sinh mới có ý nghĩa, vòng tuần hoàn mới được tiếp nói. Cậu còn có sứ mệnh phải thực hiện."
“Sứ mệnh?"
"Đúng! Hãy nối tiếp hành trình của tôi. Hãy bảo vệ nó"
Ông kéo tôi đang lơ lửng từ giữa vực lên. Khi được thả ra, tôi thấy trong tay mình đang cầm một thứ tròn nhỏ. Chỉ là một hạt giống bình thường.
“Đây là gì ạ?"
“Đây là Hạt Hòa Bình."