Lá Rơi Trong Thành Phố là những mảnh ghép tâm tư, tình cảm, tình yêu, tình bạn, khát vọng sống và những vực thẳm tâm hồn của người trẻ đan cài giữa một câu chuyện về âm nhạc được kể theo một bố cục độc đáo, không theo trình tự thời gian. Tác phẩm không chỉ cho độc giả cái nhìn về thế hệ thanh niên Việt Nam trưởng thành trong thời kỳ toàn cầu hóa, mà còn điểm lại một số dấu mốc phát triển của cộng đồng mạng, phong trào nhạc nhẹ, thấp thoáng đâu đó nét đổi thay của Hà Nội, thủ đô văn hiến với những con người vừa cũ vừa mới, điểm lại những sự kiện như giai đoạn chuẩn bị bắt buộc đội mũ bảo hiểm trên cả nước hay trận lụt lịch sử năm 2008, “thưởng thức” cả không khí ảm đạm của thời kỳ khủng hoảng kinh tế bao phủ các doanh nghiệp kéo dài từ 2011 đến hiện tại.
Nói về cuộc sống của thế hệ thanh niên, trí thức đương đại giữa một Hà Nội đương đại, tác phẩm xoay quanh chàng trai có tên thân mật Củ Đậu, hành trình từ ấu thơ cho đến khi trưởng thành, làm một nhân viên văn phòng. Không có những yếu tố giật gân, câu chuyện bình dị về những hoạt động đời thường nhưng lại là một hành trình cam go của nội tâm đi tìm giá trị sống cho mình. Với lối viết giản dị đầy lôi cuốn, miêu tả tâm lý qua các tình tiết nhỏ, Lê Xuân Khoa “thả” cho các nhân vật “bay” trong câu chuyện, không gò ép, không định hướng, tự ngã và tự đứng lên. Người đọc sẽ không tìm được một hình tượng đẹp đẽ nào để noi theo hay ngưỡng mộ. Họ chỉ gặp một Củ Đậu cùng đám bạn tuổi đôi mươi vô tư, ngơ ngác trước những lựa chọn trên bước đường đời. Những ai đang trẻ và đã trẻ sẽ tủm tỉm cười khi bất ngờ soi thấy những bối rối, dại dột, những lúc thành công, những lần vấp ngã của chính mình trong câu chuyện đó. Để rồi, khi cùng nhân vật đi qua một chặng đường, họ lại gặp cảm giác bồi hồi vì những kỷ niệm của đã qua, và lại cùng nhân vật hít một hơi thật khỏe để tiếp tục chuyến phiêu lưu của đời mình, chuyến phiêu lưu của chiếc lá, như lời tác giả tâm sự trên báo Người đưa tin “Chiếc lá lìa cành là một hiện tượng bình thường trong cuộc sống. Câu chuyện của tôi cũng là một câu chuyện bình thường về con người và cuộc sống thôi. Và đó là cuộc sống của những người trẻ giữa Hà Nội náo nhiệt này. Dưới rất nhiều biến chuyển thăng trầm với tốc độ tên lửa của xã hội đương đại, làm sao chúng ta có thể dừng lại và biết mình nên đi đâu. Bạn có thấy ngoài kia gió to không? Tôi là chiếc lá, và bạn cũng vậy đấy.”
Một số nhận định về tác phẩm
“Lá Rơi Trong Thành Phố tạo dựng hình ảnh một thế hệ, một lớp thanh niên, một nhóm viên chức văn phòng. Họ sống trong một không khí vội vàng, tất bật hối hả, hối hả chứ không phải sống gấp. Người đọc vì thế mà như cũng hối hả theo, có lúc hoa mắt chóng mặt, có lúc choáng cùng với họ. Không có chuyện gì mà dường như rất nhiều chuyện chỉ trong vài trăm trang sách. Văn của Xuân Khoa rõ ràng, giản dị, rõ ràng đến mức có lúc người đọc mong sao ngôn ngữ của tác giả sặc sỡ hơn một tí, phù phiếm hơn một tí, mạnh mẽ hơn một tí, thậm chí mù mờ lạc lối hơn một tí. Không khí trẻ vì thế cũng sẽ chính là nó hơn một tí. Nhưng chỉ với văn bản này thôi, nếu ta quan tâm đến một thế hệ, ta có thể sẽ bị cuốn theo từ lúc nào chẳng rõ.”
- Nhà văn Hồ Anh Thái
"Câu chuyện gợi lại những kỷ niệm đã qua...
Những người trưởng thành nên đọc cuốn sách này để hiểu thêm về giới trẻ, còn các bạn trẻ thì sẽ thấy họ trong đó.
Bắt đầu với Lá Rơi Trong Thành Phố, tôi tin rằng Khoa sẽ đi đến “Diều bay trên cánh đồng” – “cánh đồng” của những người gieo hạt."
- Tiến sĩ Lê Thống Nhất
"Cuốn sách này là những phác hoạ hay về cuộc sống của thanh niên đương đại trong thời đại internet và toàn cầu hoá, cả tích cực và tiêu cực nhưng trên hết vẫn là tình người sâu nặng.”
- Dịch giả Ngô Trung Việt
Về tác giả
Ngày sinh: 03/11/1983
Email: xuankhoa@demento.vn
Website: http://demento.vn
Friendpage: http://facebook.com/dementovn
Đang làm việc trong lĩnh vực Sáng tạo và Phát triển cộng đồng nhưng Lê Xuân Khoa rất có duyên với nghiệp viết. Anh thi đỗ trường viết văn Nguyễn Du nhưng không theo học và từng là cây bút văn nghệ khá quen thuộc của một số tờ báo từ thuở đang cắp sách tới trường. Anh được xem là một trong những “tượng đài” của cộng đồng blogger Viêt Nam thế hệ đầu tiên. Trang blog Demento của anh luôn nằm trong số 10 blog có lượt xem cao nhất trên Yahoo 360 những năm 2007, 2008.
Trích đoạn
“Chiếc lá lìa cành là một hiện tượng bình thường trong cuộc sống. Câu chuyện của tôi cũng là một câu chuyện bình thường về con người và cuộc sống thôi. Và đó là cuộc sống của những người trẻ giữa Hà Nội náo nhiệt này. Dưới rất nhiều biến chuyển thăng trầm với tốc độ tên lửa của xã hội đương đại, làm sao chúng ta có thể dừng lại và biết mình nên đi đâu. Bạn có thấy ngoài kia gió to không? Tôi là chiếc lá, và bạn cũng vậy đấy.”
“Một ngày sương giăng hiu hắt, tôi bước trên phố Lãn Ông thơm mùi thuốc bắc, phố Hàng Mã trung thu rợp đèn hoa… Tôi quay về cả thập kỷ trước, khi là cậu bé ngơ ngác được bố cho lên thủ đô, bước vào khu phố cũ kỹ, những mái nhà xộc xệch. Vươn vai xong trung học, là lúc tôi bắt đầu sống ở thành phố này…
“Mùa Đông xa nhau, biết bao nhiêu cồn cào nhung nhớ
Mùa Đông gặp nhau, khát khao được gần nhau hơn…”
Thả mình vào tiếng đàn, vào ca từ, tôi sực nhớ đang ngồi trước khán giả Mắc Kẹp khi cô bé kéo vĩ cầm từ đâu xuất hiện hất mái tóc bước ngang qua. Cô bé da trắng như tuyết, thanh tú và cao hơn tôi. Cậu phục vụ mang ly nước đặt bên cạnh. Ánh đèn tím nheo mắt. Lướt qua những gương mặt bên dưới, lòng tôi nhói lên khi chạm phải ánh mắt của người ngồi chiếc bàn ở giữa. Người ấy cũng nhìn tôi, cái nhìn trìu mến tưởng chừng xa xôi…
“Hà Nội hàng năm từng khi gió về, nhắc tôi rằng con tim rất ngây thơ
Yêu một giây phút miệt mài, thương còn thương suốt đời
Ai ngày xưa đã quá xa xôi, ai vừa đây đã quá thân quen
Trái tim người cứ xoay tròn bốn phương…”
Tôi bối rối hát chênh mất mấy chỗ. Mọi người nhiệt tình cổ vũ hát thêm. Tôi xin kiếu khiến ai nấy ngỡ ngàng.
- Sao? Lại trúng gió à? – Bọ Gậy ngoái lại.
- Em xin lỗi!
Bước loạng choạng xuống dưới, tôi va hông vào cạnh bàn đau điếng. Đúng là người ấy ư? Lẽ nào tôi ảo giác? Trong một thoáng, tim ngừng đập. Tôi tới chiếc bàn người ấy ngồi. Có hai người đang ở đó, một nam một nữ. Cô gái đang vuốt má chàng trai. Tôi đứng sững trước đôi bạn trẻ xa lạ, họ cũng ngơ ngác bội phần.
- Các bạn ơi, vừa nãy có một người ngồi đây phải không?
- Ơ… Bọn em không biết. Bọn em vừa vào đúng một phút trước anh ạ. – Chàng trai nói.
Lúc này, một khán giả xung phong lên sân khấu hát “Hà Nội của tôi”, sáng tác bởi Phùng Tiến Minh, một anh diễn viên kịch nhưng lại được biến đến nhiều với vai trò viết nhạc cho phim.
Tôi dáo dác quan sát các bàn chung quanh, chút nữa huých trúng cậu phục vụ mang khay đồ uống.
- Tìm gì anh?
- Cậu có thấy cô gái vừa ngồi ở cái bàn kia không?
- Có. Em vừa gặp chị ấy ở cửa. Chị ấy ngồi đó sớm mà.
Tôi chạy thục mạng ra ngoài. Xe cộ thưa thớt qua lại. Những ngọn cây đổ bóng xuống con đường vàng lịm như trong một giấc mơ.
Mấy hôm sau, tôi thẫn thẫn thờ thờ, đầu óc ngổn ngang trăm mối. Tôi gặng hỏi khắp nơi tung tích người ấy. Hầu như ai cũng ngạc nhiên:
- Ớ? Nó quay lại rồi à? Chị không biết.
- Em cũng không biết. Có thể em nhìn lầm. – Tôi ngao ngán.
Tôi tiếp tục gõ cửa những người bạn khác :
- Ông anh ơi, em xin ông anh. Ông anh vật vã như thế này em sợ lắm. Chuyện lâu rồi, nghỉ ngơi anh nhé.
- Ừ, anh cảm ơn.
Bỗng nhiên, ai đó gửi cho tôi một số điện với tin nhắn cụt ngủn: «Nó dùng số này, bác thử gọi đi». Quá mông lung ! Nhưng tôi vẫn bấm số, gọi đi gọi lại nhiều lần. Chẳng bao giờ đầu bên kia bắt máy…”