“…Hạnh rủ Tú đến bar của Sang ngồi. Lần đầu tiên Tú xuất hiện ở quán Sang từ bận hắn khai trương đến giờ. Ngay trước mặt Tú là một boy điếm đang chiều khách tận tuỵ. Nếu không để ý, rất khó nhận ra boy điếm và khách vãng lai. Sang bỏ boy điếm rất sành điệu, quần áo hàng hiệu, nước hoa Pháp và xe Piaggio. Lúc nào boy điếm cũng tỏ ra sành điệu, đẳng cấp như một chàng công tử con nhà giàu.
Hạnh nguýt dài kêu tởm lợm và đòi về. Gã cười trấn an Hạnh, bởi họ chỉ là một phần rất nhỏ của xã hội. Giống như dân gay, họ đang chiếm lĩnh cuộc sống và đòi hỏi một sự công bằng khi xã hội nhìn nhận họ thiếu khách quan.
Gã boy điếm đang đăm đăm nhìn con mồi, một mụ ngoại tứ tuần, eo thon, lông mày xăm, môi xăm. Nhan sắc còn nhưng vẻ mặt buồn làm “con mồi” của boy điếm trở nên tiều tuỵ.
- Anh rất thích nhìn em những lúc em suy tư, thật đấy!
Pha tấn công trái tim “con mồi” đầu tiên của boy điếm có vẻ được rút ra từ một kịch bản. Mà biết đâu tác giả kịch bản không ai xa lạ, chính là ông bạn vàng của gã.
Con mồi vẫn ngồi im không nhúc nhích, vòng vàng, bông tai vàng, nhẫn kim cương, túi xách hàng hiệu, kính mắt cửa chớp hàng hiệu, màu hồng.
- Em xứng đáng được yêu thương! – Boy điếm choàng tay qua eo người đàn bà, ánh mắt có vẻ cảm thông sâu sắc. Một lát sau, gương mặt người đàn bà rạng rỡ như mùa xuân. Câu chuyện giữa boy điếm và người đan bà về cuộc sống với ánh mắt rất đỗi chân thành…” (Trích).