London cùng những bản dương cầm….
Hoàng Sơn – Ngọc Minh – Hữu Thiện
Hai chàng trai và một cô gái
Ba lần là duyên, ba người là nghiệp…!!!
Hoàng Sơn yêu cái tên gọi London – xứ sở cổ tích mù sương, với những công trình hơn 2000 năm tuổi, mặc dù định nghĩa “cổ tích” đối với anh không còn như ngày xưa nữa. “Cổ tích” với những giấc mơ hồng, có lẽ chỉ tồn tại trong tâm trí những người chưa từng trải qua nỗi đau lớn mà thôi, thế nên anh hay tự cười mà nói với bản thân mình rằng:
” Cuộc đời không phải là một câu chuyện cổ tích bởi những câu chuyện cổ tích kết thúc đều có hậu còn cuộc đời….thì ngược lại.”
Xuất hiện giữa mùa đông London cùng một cõi lòng tê tái. Người ta biết về anh với tất cả những thành công của một chàng trai trẻ đa tài và cả đa nghi nữa nhưng sau gương mặt góc cạnh và lạnh lùng ấy là gì? Có ai hiểu được anh đơn giản cũng chỉ là một chàng trai bình thường. Một chàng trai mang trong mình những góc tim đã âm thầm vỡ vụn…
Cứ ngỡ ánh đèn rực rỡ của London có thể nuốt chửng ngôi sao lấp lánh của màn đêm. Tuy nhiên, không thể nhìn thấy những ngôi sao không có nghĩa là chúng đã biến mất, không có nghĩa là chúng không tồn tại. Chỉ cần không từ bỏ giấc mơ của mình, ánh sao sẽ vẫn luôn tỏa sáng. Có thể tình yêu bằng cả con tim sẽ như ánh đèn chốn đô thị phồn hoa, hấp dẫn, mê hoặc, đến mức dù biết đau khổ người ta vẫn lao vào như thiêu thân. Nếu chịu khó chờ đợi và tin tưởng, Hữu Thiện tin có thể sẽ nhìn thấy 1 vì sao vẫn đang tỏa sáng và dõi theo mình, dù trước đây anh không nhận ra sự tồn tại của nó. Ánh đèn thành phố rồi cũng sẽ tắt khi đêm khuya. Nhưng vì sao thì sẽ không bao giờ. Ngôi sao anh đang tìm kiếm có lẽ vẫn đang ở xa xăm, nhưng niềm tin về 1 người con gái anh yêu thương, và yêu thương anh sẽ là ánh sáng dẫn lối anh trong chặng đường này….
Tình yêu xét cho cùng thật sự là gì? Phải chăng tình yêu đích thực là yêu bằng cả con tim, là bình thản nhìn người ta hạnh phúc, dõi theo người ta trên con đường đời dù có thể con đường đó không có mình. Thậm chí là chỉ mình mình biết là mình đã yêu người ta như thế…
Hai chàng trai, hai con người và hai số phận…cứ ngỡ chẳng liên quan cuối cùng ngay chính London, họ lại gặp nhau tại một điểm dừng của Duyên Phận.
Ngọc Minh! – Một cô gái thân thiện với nụ cười trìu mến. Cô đáng yêu và cũng hết sức…..đáng gờm. Cô không ngần ngại chủ động nói yêu với người đàn ông mà cô thương, cô sẵn sàng bỏ lại cả London phù hoa để đi tìm người đàn ông ấy bằng mọi giá. Cô đã từng tin rằng tình yêu vốn mong manh như khoảng cách giữa hai trời thực ảo, chỉ có những người tin vào số phận cuối cùng mới tìm được nhau ở phía cuối con đường . Liệu cô có tìm thấy tình yêu đích thực của chính cuộc đời mình hay không hay là khi quay đầu nhìn lại, cô chỉ thấy London còn xa lắm?
London, những bản dương cầm cùng những lần gặp gỡ. Có những cuộc gặp gỡ tình cờ là duyên phận cả đời gắn bó. Có những cuộc gặp gỡ chỉ là tình cờ đúng nghĩa mà thôi…
Những nỗi đau không tên, những rung động, những cảm xúc của trái tim yêu thổn thức. Tất cả đã làm nên một London Còn Xa Lắm…!!!