" Bữa cơm trưa dọn ra tíu tit. Nồi cơm toàn sắn lát đen sì, chỉ có một bát gạo đổ chon von vào giữ.
Chị Sự khéo tay dùng đũa cả khoét lấy một bát cho bà, còn thì đánh lộn lên. Một hạt cơm cõng mười lát sắn. Bà nội không đành lòng, nhanh tay đổ bát cơm trắng vào nồi rồi giành đũa cả đánh lẫn để chị Sự không kịp can. Bà bảy hai tuổi rồi, răng không còn một chiếc, vậy mà vẫn móm méo cười:
- Nhai sắn vừa thơm vừa bùi, ăn cơm không nhạt lắm!
Nhìn bà trệu trạo nhai sắn, Vinh lén quay đi giấu nước mắt.
Cha vẫn ngồi thung dung trên chiếc sập dưới bàn thờ rèm sẫm, thấp thoáng đỉnh đồng lư hương ngai thờ chủ ỷ. Bên trên là bức hoành phi có năm đại tự thếp vàng. Đôi câu đối khảm xà cừ óng ánh ôm chặt hai cây cột xoan nhẵn bóng. Chiếc độc bình men ngọc vẽ hình Lã Vọng ngồi cai tọa oai vệ trên chiếc đôn cạnh phản cao bằng dáng cha ngồi... Tất cả ánh lên màu cổ kính và gia trưởng.
Mẹ đơm một bát cơm, so một đôi đũa, sắp thức ăn gọn gàng vào chiếc mâm đồng bóng loáng khẽ khàng đặt trước mặt cha cùng lời mời cung kính:
- Mình xơi cơm!
Ánh mắt cha chậm rãi rời khỏi trang sách chữ nho hướng vào mâm cơm. Một gắp rau muốn già luộc đỏ quạch trong đĩa men xanh. Một bát nước luộc trong sòng sõng. Một chút ma-ri đen sánh đựng trong bát nhỏ. Mắt cha hơi nhướng lên, chỉ đũa vào một đĩa thức ăn lạ:
- Mùa này nhà kiếm đâu ra su hào thế?
Mẹ hơi cúi đầu đáp nhỏ:
- Không phải su hào đâu. Mình chịu khó ăn tạm..." (Trích).
Mục lục:
Phần 1 : Ghé Hoa
Phần 2 : Khu rừng say