Có một người đàn ông và một người đàn bà bị nhốt trong căn hộ trên tầng sáu suốt mười một ngày đêm. Mười lẻ một đêm. Và mười 1ẻ một ngày.
Thực ra cũng không phải là hai người bị nhốt. Người đàn ông và người đàn bà cần có một căn phòng, ở với nhau một buổi sáng. Họ đến mượn căn hộ này của người bạn. Người bạn tỏ vè thông cảm hiểu biết, dặn dò cứ tự nhiên như ở nhà, rồi ra đi ngay. Rồi trở lại ngay. Bà me tớ ở căn hộ ngay bên cạnh, nếu bà già tưởng tớ đang ớ nhà, bà sẽ sang quấy phá. Vậy tớ khóa cửa từ bên ngoài làm như đi vắng. Chiều nay tớ về sẽ giải phóng cho hai đồng đội, hai đồng đội vui vẻ nhé.
Lần này anh ta mới thực sự đi. Và đi luôn.
..........
Độc giả có bao giờ gặp chuyện như vậy hay chưa? Một người đang ngồi nhấm nháp cà phê với ta bất chợt đứng dậy ra trước cửa tiệm, xem lại cái xe đã khóa chưa chẳng hạn, rồi đi một mạch. Đi luôn. Suốt đời ta không bao giờ gặp lại người ấy nữa. Đã có ai gặp chuyên ấy bao giờ chưa?
Sông dài cá lội biệt tăm.
-------
Mười Lẻ Một Đêm được viết bằng giọng hài hước chủ đạo. Thậm chí có đoạn được lồng vào cả "truyện cười dân gian". Câu văn thụt thò, dài ngắn, có chủ đích... Tác giả dũng cảm - phải dùng chữ dũng cảm - nhảy thẳng vào những ngổn ngang của đời sống hôm nay.
Báo Thanh Niên
Bằng tiếng cười, tác giả đã phanh phui những cái nhẽ ra không có quyền tồn tại song lại nghiễm nhiên đang tồn tại trong cuộc sống, và mặt khác, nhà văn cũng buộc người đọc phải nhận thức một sự thật: cuộc sống này, ở đây, bây giờ, tất cả đều đang ngổn ngang, và chắc hẳn để có một trật tự tương đối, sẽ phải mất không ít thời gian và nỗ lực cho nó!
Báo Đại biểu Nhân dân
Câu chuyện không dừng ra ở bên trong cánh cửa, mà ở ngoài kia, nhốn nháo và đầy nghịch lý. Chuyện của mười một ngày đêm lại chính là chuyện của hai đời người, của mấy đời người, của một thời thế, của hôm qua và hôm nay được quy chiếu trong cái nhìn trào lộng, phóng đại để rồi bất ngờ thu hẹp lại sắc nét và tinh quái.
Báo Tuổi Trẻ