Tiến sĩ khảo cổ học, từng công tác bảo tàng nhiều năm, hiện là Phó Viện trưởng Viện Nghiên cứu phát triển thành phố Hồ Chí Minh, Phó Tổng thư ký Hội Khoa học lịch sử Việt Nam, chừng ấy thứ để khó hiểu về việc viết văn của Nguyễn Thị Hậu.
Nhưng nếu đọc loạt truyện cực ngắn này, không cần nghĩ ngợi đến những chức tước, học hàm học vị, sẽ thấy một cái nhìn nhạy cảm rất đàn bà, một kết cấu truyện gọn sắc như những cú đâm của dao găm, và cả tiếng cười như sắp phá bung ra đằng sau sự lạnh lùng của con chữ.
Nhà văn Lê Anh Hoài
Mấy năm gần đây, ngoài những truyện ngấn xuất hiện dần dà trên các báo, Nguyễn Thị Hậu (với nickname Hậu Khảo Cổ) còn vô khối mẩu truyện ngắn - tối đa 100 chữ - tải trẽn blog cá nhân của chị. Những đoản văn ấy mang dư vị thích thú riêng, có mẩu mang ý tưởng đột ngột như một góc ảnh lạ, có truyện thâm thúy như một lát cắt cuộc sống, có mẩu giả như cười trên nỗi đau, có trường hợp ngụ ý nghĩa tình nhân bản trong một bối cảnh cuộc đời đang đổi thay chóng mặt... Dù vậy, điều thú vị là mỗi người tự tìm thấy mình (hoặc đâu đó quanh các mối quan hệ của mình) trong những mẩu ngăn ngắn kia, để rồi nhớ mãi trong hành trình bôn ba bất kể ngoài đời hay trên mạng ảo.
Nhà báo Lam Điền