Tôi viết Quyên trong nỗi ám ảnh về sự được và mất chính của cá nhân tôi và bè bạn tôi trên xứ người. Có thể nói, từng trang viết đều thấm đẫm mồ hôi và cả nước mắt. Có nghĩa rằng, với hai chục năm trải nghiệm ở xứ người, đủ thứ ái ố hỉ nộ, tôi đã được tập hợp, gạn lọc mà tạo dựng nên Quyên. Tôi viết Quyên tựa vào sự trải nghiệm của cá nhân ở tâm thế người cầm bút, trong một tâm thức khát vọng về cái đẹp, sự bình yên của đời người mà chủ yếu nằm trong tình yêu. Quyên, một mặt không tách rời cuộc sống thực, có được nhiều và mất cũng nhiều, trong đó phải kể đến sự ê chề nhục nhã khi người ta phải rời xa quê hương ra xứ người kiếm ăn. Nhưng không có nghĩa là Quyên chụp ảnh lại sự thật. Quyên quả thực mang một bóng hình tôi khao khát được yêu và sống vượt qua mọi thử thách để tự hoàn thiện. Điểm xuất phát khi tôi đặt bút viết Quyên là sự xúc động của tôi trước một mối tình có thật của một cô gái (không phải tên Quyên) với một chàng trai tên là Kumar. Nhà thơ Trần Đăng Khoa đã tới thăm họ. Cũng chỉ có như vậy rồi Quyên được xây dựng hoàn toàn khác với cuộc sống có thực của đôi bạn này. Có thể nói nó - tiểu thuyết Quyên - là “giấc mơ Quyên” của cá nhân tôi. Bạn đọc có thể nhận thấy, mỗi nhân vật xoay quanh Quyên có khuôn mặt riêng, số phận khác nhau, nhưng đều có nét chung: dù lao khổ bất hạnh ra sao, họ đều nhìn thẳng vào sự thật, không giả dối và né tránh sự thật tàn nhẫn và, cuối cùng là khao khát được yên hàn và hạnh phúc...