Tấm ảnh gia đình trong ngày cưới đối với tôi trở thành một điều gì đó thật quý giá. Trong luồng sáng chiếu rọi đâu đó từ ký ước, từ những cuộc gặp gỡ rồi chia lìa, từ khổ đau và hạnh phúc, từ những mất còn, không chỉ là của riêng tôi, nó cũng đặc biệt không kém sự kiện đêm tân hôn của đời tôi.
Tôi lại đem gương mặt và cuộc đời của ba tôi, má tôi, chị tôi, anh tôi, chị dâu tôi, cháu tôi, cô tôi và chú tôi; đặt gần rồi đặt xa cùng với những hình ảnh ông tôi còn sót lại trong trí nhớ, và của bà tôi nữa, người tôi chỉ biết qua lời kể của má. Tôi lờ mờ nhận ra, trước mặt, rồi sau lưng của mỗi người là khoảng trống và giữa các thành viên của đại gia đình, cũng là khoảng trống.
Khoảng trống vô hình đó hình như là nơi trú ngụ của bóng tối. Tối và thật nhiều gió.
Thấy lạnh, tôi kéo mền lên tới cằm.
Khoảng trống đó như vẫn hiện diện cùng với những cuộc đời được kết chặt với nhau bằng hôn nhân, bằng huyết thống, bằng lời nguyền, bằng luật lệ gông cùm của lề thói, của hư danh. Cả anh rể tôi nữa, người không có mặt trong bức ảnh gia đình nhưng vẫn không thoát khỏi vòng dây buộc ràng của số phận. Anh vẫn hiện diện bằng dấu ấn hình hài anh lên nét mặt con trai anh và lên dáng vẻ cô đơn âm thầm trong nỗi khát khao tìm kiếm thứ hạnh phúc chơi vơi nhọc nhằn nơi chị tôi..." (Trích "Thế Giới Xô Lệch").