... Khu nhà im lìm giống như dãy nhà mồ hoang vắng, chỉ có sự chuyển động chập chờn của bóng đêm. Xoay thò chân chống xe dừng trước cửa. Bỗng anh có cảm giác mọi vật chao ngược lên, gai ốc nổi khắp người khi nghe như đâu đó có tiếng khóc tức tưởi của phụ nữ. Anh dóng tai. Đúng là tiếng khóc bị nén lại, nhưng không nén được từ trong bụi chuối phía đầu nhà. Lạ nhỉ, chả lẽ giờ này Sương lại ra đó khóc, thương cho cái thân chồng lặn lội? Không, Sương vốn là một cô gái cứng cỏi, đã từng qua bao khốn khó, nào anh có thấy Sương khóc bao giờ. Thế thì ai? Xoay đẩy xe vào hiên, xỏ tay túi áo đại cán, cúi nhìn vào bóng tối, hỏi:
- Ai?
Cái bóng tách khỏi bụi chuối
- Ai đấy? - Xoay hỏi
- Tôi đây mà
- Ơ, tiếng ai như tiếng chị Mão?
- Vâng, tôi đây. Mão đây
- Úi giời ơi, bà chị!
Xoay reo lên nhận ra bà Mão, người chị nuôi đã nghỉ hưu của cái "trạm đón tiếp" năm xưa, khi khu nhà này còn được gọi như thế. Nghe đâu hai ông bà làm ăn khấm khá, ông mở quán hớt tóc, bà làm gánh bún ốc đầu ô, lại còn cậu con trai đi bộ đội, cô con gái sang học bên Cộng hòa dân chủ Đức. Chắc chuyến này bà chị về thăm anh em... Nhưng mà sao rét mướt thế này chị ấy lại về, lại đứng đầu nhà khóc?...