Chương 22: VỢ CỦA THỪA ĐỨC... KHÔNG PHẢI TÔI
Hai người chúng tôi đến "Hồi xuân y quán" của chị Hồ thì thấy đóng cửa, gọi cả nửa ngày mà chẳng thấy ai trả lời. Tôi không cam lòng, kêu Nam Cung Việt nhảy qua tường đưa tôi vào xem, phát hiện căn nhà nhỏ nơi chị Hồ ở đã trống rỗng từ lâu, thấy vậy tôi không tránh khỏi hoảng loạn trong lòng.
Nam Cung Việt vẫn lặng lẽ nhìn khiến tôi thấy khó xử, không ngờ lại có thứ mê dược cổ quái như vậy. Trước kia mấy thứ này cũng chỉ đọc thấy trên mấy loại tiểu thuyết kiếm hiệp cấp ba rẻ tiền, nói gì mà trúng phải loại mê dược như thế, nếu không được lên giường thì thất khiếu sẽ chảy máu mà chết. Xì, những tình tiết kiểu này thì đại gia về võ hiệp - Kim Dung lão gia không bao giờ thèm viết!
Nói thật, tôi cũng bán tín bán nghi với chuyện này vì chẳng có chút căn cứ y học nào cả, nhưng tôi cũng biết mình không thể không chấp nhận cái lý luận chết tiệt đó. Ở cái thế giới này, tôi cũng chẳng thể nào lý giải rõ ràng được việc bay qua mái nhà cũng như đi trên tường đấy thôi!
Nam Cung Việt ngồi trên ngựa, đưa tay về phía tôi. Do dự một lúc, tôi lấy hết can đảm lí nhí:
- Tôi muốn đi tìm Thừa Đức.
Lời để trong lòng cả nửa ngày cuối cùng cũng nói ra được, thấy nhẹ nhõm cả người, nhưng tôi không dám ngẩng đầu nhìn vào mặt Nam Cung Việt. Qua khe mắt liếc, tôi thấy cánh tay anh giơ ra, bất động giữa không trung.
Xin trân trọng giới thiệu!