"Quỳnh nhìn chăm chú lên bảng, từng cử chỉ, từng dáng điệu của thầy đang được nạp vào bộ nhớ. Những lời thầy nói trượt qua tai. Trong đầu thay thế bằng những tưởng tượng phong phú hơn, của riêng một mình Quỳnh mà không ai biết.
- Quỳnh...
Nghe loáng thoáng tên mình Quỳnh giật mình như bị kéo ngã chín tầng mây. Hơi ngượng ngùng như thể thầy đọc được ý nghĩ trong đầu nó. Hai má nóng bừng bừng, chân hơi run. Những ánh mắt dồn cả về phía Quỳnh. Còn đang lúng túng chưa biết làm sao thì thầy dịu giọng:
- Em đi giặt giùm thầy chiếc giẻ lau!
Quỳnh ra khỏi lớp thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ như muốn nhảy cả ra ngoài.
Tan học, Quỳnh ở lại.
- Em có chuyện gì phải không?
- Dạ, không ạ!
- Thầy biết trong giờ học hôm nay em không tập trung. Có khó khăn gì cứ nói với thầy, nếu được thầy sẽ giúp.
- Vâng!
Quỳnh đáp gọn lõn rồi quay đi như chạy. Thì ra lúc ấy thầy nhắc khéo. Thảo nào Quỳnh thấy chiếc giẻ lau còn ứơc nguyên.
Quỳnh không về ngay mà ngồi lại trên ghế đá. Sân trừơng sau phút ồn ào trở nên vắng lặng như đồng điệu với Quỳnh lúc này. Quỳnh chỉ muốn ở một mìn, để gặm nhấm những suy nghĩ trong đầu. Giá Quỳnh có thể nói ra tất cả thì tốt biết mấy. Nhưng với ai? Điều này cô cùng hệ trọng, một bí mật lớn mà Quỳnh không nói được với bất kì ai. Không thể! Cho dù chỉ là thì thầm với cây bàng, cây bằng lăng kia cũng không. Những tán cây hay thì thào với gió. Gió sẽ mang điều bí mật của Quỳnh nói đi khắp nơi. khi ấy chẳng còn mặt mũi nào để đến trường nữa. Thầy hỏi tại sao Quỳnh không chú ý ư? Thầy sẽ không bao giờ biết được bởi tất cả là tại thầy. Lúc nãy, Quỳnh chỉ muốn hét lên như vậy nhưng bề ngoài lại ấp úng trả lời hoà toàn khác, dù từ nhỏ Quỳnh chưa bao giờ nói dối. Quỳnh cũng không tin vào cảm nhận của chính mình nữa. Làm sao lại có thể như vậy? Quỳnh yêu thầy. Tình yêu thật sự, rõ ràng lắm chứ không phải là những rung động giản đơn như với những bạn trai khác xốc nổi vu vơ. Quỳnh thấy rõ ràng trong tim từng nhịp đập gấp gáp hơn, máu trong ngừơi như nóng hơn mỗi khi vô tình chạm ánh mắt thầy. Quỳnh hay nhìn thấy nhưng thoảng hoặc nó mới gặp ánh mắt thầy đáp lại. Cái nhìn hiền hậu bao dung mà nó biết rằng thầy dành cho tất cả học trò như nó. Quỳnh phải chia sẻ.
Chị Quỳnh cũng đang yêu. Nhưng chị có thể nói và mọi người thừa nhận, ủng hộ chị. Còn nó thì không. Quỳnh buồn, ngấm ngầm dằn vặt. Quỳnh chỉ là nhóc con. Một nhóc con mà nói chuyện tình cảm sẽ bị mọi người phản đối kịch liệt. Có thể tưởng tượng ra những điều bố mẹ nói. Bố mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận việc nó có tình cảm với con trai vào lúc này. Huống chi lại là với thầy giáo. Bọn con trai vẫn khoác vai thầy tự nhiên đấy thôi.
...
- Có gì đâu, chỉ là một quả thông thôi mà.
Nhưng mi thật sự không biết thật mà đúng không. Không biết nhưng mọi thứ cứ dồn tụ rất tự nhiên. Và vào một ngày kia mi tự nhận ra là mi thích thầy! Không! Yêu thầy mới đúng. Thì có làm sao nếu như vẫn con người ấy, vẫn dáng hình và tính cách ấy, thầy chỉ là một người bạn, một người anh hơn mi dăm tuổi mà thôi. Nhưng tất cả sẽ chẳng ai chấp nhận và hiểu cho mi đâu. vậy thì phải giữ trong lòng. Tôi ơi, đừng sợ hãi, đừng rubn rẩy như thế. Đâu phải lỗi tại mi đâu. Tại trái tim bướng bỉnh đấy chứ. Tại tất cả những người cứ đặt ra một khuôn khổ rằng học trò không được yêu thầy...
Chỉ cần nghĩ như vậy là Quỳnh đã muốn khóc lắm rồi. Giữa Quỳnh và thầy khoảng cách tuổi tác chỉ đo bằng đốt ngón tay nhưng hai chữ "thầy trò" lại là hàng ngàn ki lô mét ngăn trở tất cả..."
( Em yêu thầy!)