Hệt như những chiếc chuông gió cực kỳ nhạy cảm, trái tim tuổi mới lớn luôn ngân rung, xao động theo nhịp điệu bốn mùa.
Nụ cười cho mùa xuân, giấc mơ cho mùa hạ, nỗi nhớ cho mùa thu và giọt buồn cho mùa đông...
Thường là vậy nhưng nhiều khi không chỉ vậy. "Teen" mà!
"Vĩnh mất. Ngày đưa Vĩnh, những người bạn ôm lấy tôi để tôi có thể đứng vững. Hà ghì vai tôi, oà khóc "Nghi ơi, mày khóc đi!". Tôi ngơ ngẩn nhìn Hà rồi nhìn quanh như người mất hồn. Giây phút đó, tôi không nhớ tại sao mình lại đứng giữa nghĩa trang. Những vòng tay bạn bè siết chặt.
Vĩnh không kịp gặp tôi. Vĩnh đang trên đường trở về. Tai nạn không tàn phá khuôn mặt thân quen của Vĩnh, chỉ một vết bầm trên thái dương. Nhưng nó mang Vĩnh đi mãi. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, rằng Vĩnh đã mất rồi, thì nụ cười tươi tắn của Vĩnh lại chập chờn trước mặt tôi, giọng Vĩnh run rẩy trong điện thoại vang lên bên tai tôi: "Nghi ơi, Vĩnh sắp về đây!". Chỗ trống của Vĩnh xoáy vào lòng một vết thương thật sâu. Tôi chắc không gì có thể hàn gắn nổi. Đó là một tâm trạng đau đớn và ngẩn ngơ đến tột cùng. Nhưng tôi không thể khóc.
Cả nhóm chia nhau ở bên cạnh tôi. Không được để tôi ở một mình quá lâu, Hà bảo vậy. Nhưng tôi cảm thấy còn kinh khủng hơn cảm giác ở một mình. Hà cứ gặp tôi, nhìn thấy tôi im lặng không nói một câu là oà khóc và lặp lại điệp khúc cũ "Nghi, tao xin mày, mày khóc đi!". Tôi rất sợ nghe câu ấy! Đó là một cảm giác trống hoảnh trong lòng, không biết mình nên làm thế nào đây và quên mất tại sao mình phải khóc.
Rồi cũng qua. Tôi đứng dậy, bước đi sau một khoảng thời gian dài không hé môi một câu. Bạn bè nhìn tôi một cách ngạc nhiên, không ai bảo ai vẫn bám tôi từng bước một. Rõ ràng tôi bình tĩnh đến bất thường.
Tôi ngồi bên bàn chải tóc. Vĩnh ạ, Nghi lại phải đi tiếp thôi, dù không có Vĩnh. Tôi thì thầm một mình. Cây xương rồng Vĩnh tặng để trên bệ cửa sổ đâm một cái lá mới non nớt, rung rinh. Tôi nhìn bức ảnh của cả nhóm đặt trên bàn, Vĩnh đứng cạnh tôi, nhíu mày tinh ngịch. Tôi mỉm cười. Tất cả những hình ảnh hiện về, va mạnh vào vết thương trong lòng. Tôi sực tỉnh, lấy tấm ảnh ra và cất vào album. Không biết mình đang cố chôn chặt hay cất giữ kỷ niệm. Cái khung cũ, tôi lồng bức ảnh "Mùa Thu Vàng" cắt ra từ trên báo. Mọi thứ mang màu vàng - là cái màu úa tàn buồn bã nhưng không hề chết. Và tôi tự nở một nụ cười. Có lẽ Vĩnh sẽ vui khi thấy tôi không đau đớn và vật vã. Đó là một nụ cười không hề giống nụ cười."