Ít lâu trước khi qua đời, Thánh Gioan Bosco chỉ vào ảnh Đức Mẹ Phù Hộ treo trên tường căn phòng nhỏ của ngài và nói với cha Michel Rua, người sẽ kế vị ngài: "Cha hãy nhìn kỹ Đức Mẹ. Không có Mẹ, Don Bosco đã không làm được chuyện gì. Chính Mẹ đã luôn luôn làm mọi việc. Trong tay Mẹ, Don Bosco đã chỉ là một ông cụ tồi tàn... Cha đừng bao giờ quên rằng mọi cái chúng ta có đều nhờ Mẹ".
Đức khiêm tốn của các Thánh đáng khâm phục biết bao! Sự quên mình hoàn toàn như thế làm các Thánh rất giống nhau. Cha sở họ Ars sẽ qui vô số phép lạ của ngài cho Thánh nữ Philômêna nhỏ bé của ngài, còn ngài không đáng kể, ngài chỉ là một linh mục hèn mọn, giảng khuyên và giải tội suốt ngày. Vậy mà tất cả cuộc đời của ngài đã phục vụ cho Chúa trên trời, nhưng vị cha sở tốt lành đã giữ gìn không nói đến điều đó. Không việc gì phải nói đến điều đó.
Cũng một sự bỏ mình, một sự quên mình như thế nơi Don Bosco, ngài đã đặt tất cả ý chí, tất cả tin tưởng, hết mọi dự án của ngài trong tay Đức Mẹ. Với Mẹ, ngài làm việc, ngài chịu cực, ngài dám làm mọi sự. Thế là trong gần 50 năm, hành động của hai người đã quấn lấy nhau, tan hòa vào nhau, thành một công việc chung. Trong mọi toan tính, mỗi người đã góp tất cả những gì mình có: Don Bosco thì góp thiện chí và niềm tin tưởng trọn vẹn, còn Đức Mẹ vô cùng quyền năng thì góp vào đó tình thương của Ngài đối với loài người khốn khổ. Có thể nói, Mẹ con đã chung vai sát cánh mà tiến hành.
Sự can thiệp của Đức Mẹ vào cuộc đời của Don Bosco là một thực tại liên lỉ mọi ngày và gần như của mọi đêm. Đức Mẹ đã đứng sẵn đó, ngay khi Don Bosco còn thơ ấu. Mẹ che chở, Mẹ khích lệ ơn gọi của tôi tớ Mẹ. Mẹ hướng dẫn Don Bosco như Mẹ hiền qua những nỗi khó khăn chưa có ai từng gặp. Sau cùng, Mẹ sẽ giúp Don Bosco thực hiện một công trình, mà chưa đầy một thế kỷ, đã mở rộng đến nỗi không có một hành động không ngừng bởi trời, thì không cách nào giải nghĩa được. Hành động này thật không ai chối cãi được vì quá hiển nhiên. Người ta sẽ thấy rõ điều đó qua các trang sau đây.
Xin trân trọng giới thiệu!