Từ Vi Vũ hơi mắc bệnh sạch sẽ, có chút bỉ ổi, có chút
mặt dày, tuy nhiên trước mặt người ngoài anh luôn hào hoa phong nhã, sống tách
biệt, độc lập, lạnh lùng mà kiêu ngạo, lạnh lùng mà xa cách, trong sự xa cách ấy
lại toát lên sự cao quý. Nhưng cứ về đến nhà, anh liền biến thành quý ông
“thích cởi”, luôn miệng kêu: “Tắm, tắm, tắm! Cố Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp
anh không?”
Cố
Thanh Khê luôn nghĩ, con người này còn có thể bỉ ổi hơn được nữa không?
Nếu
không sẽ là:
“Vợ ơi, mau nấu cơm cho anh, yêu cầu hợp pháp đấy!”
“Vợ
ơi, hôm nay đi xem phim nhé! Yêu cầu hợp pháp đấy!”
“Thanh
Khê, hát tặng anh một bài đi, yêu cầu hợp pháp đấy!”
Mỗi lần
như thế, bạn Cố Thanh Khê lại phải cố kiềm chế không xử lý anh một cách phi
pháp.
Hạnh
phúc là gì?
Hạnh phúc là mười ba năm trước, cứ tan học về, có một
cậu bé lại đi hình chữ S đến trước mặt bạn.
Mười ba năm sau, vẫn cậu bé đó ôm bạn vào lòng, thủ thỉ:
“Cố Thanh Khê, cả tuổi thanh xuân của anh đều dành hết cho em, thế nên em phải
có trách nhiệm với anh đấy!”