Ai trong đời chí ít cũng đôi lần rung động trước một người nào đó. Mối tương tư ấy có khi chỉ đơn phương xuất phát từ một phía, nhưng cũng có những người vừa chạm mặt là ngỡ đã quen, như duyên phận sắp đặt từ kiếp trước. Dù cho khi ấy trái tim của họ vẫn đang bị chằng néo bởi mối quan hệ đang có từ trước đó thì những sợi dây vô hình kia cũng không sao ngăn nổi “sự hoà hợp của hai tâm hồn mà ngay từ buổi đầu gặp gỡ đã tự nhận ra người kia là định mệnh của mình.”
Có những tình yêu vì người trong cuộc thiết tha mong cầu nên thành, cũng có chuyện tình vốn đã chọn rẽ về hai đường, hai lối nhưng số phận thật biết trêu đùa, đẩy họ đi miết, đi miết rồi mới nhận ra con đường vốn vòng cung, ngỡ tưởng xa hóa ra là gặp lại…
Tình yêu luôn mang chiếc áo nhiều màu, có khi hạnh phúc, có lúc khổ đau, vừa tương tư, vừa hờn giận, say đắm có mà tuyệt vọng cũng từng. Những cảm xúc ấy bạn dễ dàng bắt gặp trong “Đến lượt em tỏ tình” của tác giả trẻ Dương Thùy, tập truyện dành cho những trái tim đương độ thanh xuân. Dù đang, đã phải lòng một ai đó, hay là “dân” F.A chính hiệu thì bạn đều tìm thấy những đồng cảm sâu sắc với những nhân vật trong “Đến lượt em tỏ tình”. Cảm tưởng như giữa những nông nổi dại khờ, tin yêu say đắm, hoang mang giữa nhiều lựa chọn, cô đơn tới tột cùng của tuổi trẻ… đâu đó có phảng phất hình ảnh của chính bạn.
Kể về tình yêu với nhiều cung bậc cảm xúc dễ chạm tới tim người đọc, nhưng chuyện tình cảm không phải là điểm nhấn duy nhất của “Đến lượt em tỏ tình”. Lẩn khuất trong mỗi câu chuyện là những suy tư về cuộc đời, về bản thân, về đam mê và lý tưởng trong cuộc sống. Đâu đó, bạn sẽ tìm thấy những câu hỏi bỏ ngỏ khiến bản thân nghĩ suy: “Cuộc đời mà để bản thân tự trôi là một thất bại. Ai biết được những cơn sóng dữ rồi sẽ xô ta về đâu. Bão giông tới, chỉ đóng cửa trốn bão đã đủ an toàn chưa?” (Trích “Một ai đó cần có trong đời”).
Hay những câu viết có đôi phần xót xa, nhưng đầy tính hiện thực: “Chúng ta ở đoạn cuối tuổi hai mươi chẳng còn như thủa mười bảy ngày nào, những hồn nhiên trong veo gần như đã cạn sạch, thế vào đó là những toan tính, hoang mang. Đôi lúc thoảng thốt tự hỏi: cuộc đời này mình đam mê gì, nhiệt tình đã đi đâu? Tự ngẫm chuyện bản thân lại mải miết thở dài khi chợt nhận ra chúng ta sau những va vấp cuộc đời đều ít nhiều tự phủ lên mình những lớp sơn để hợp màu với xã hội đương thời, với những con người ngày ngày ta đối điện. Rồi cũng tự đóng thêm những khung cửa chắc chắn để bảo vệ mình khỏi những tổn thương do ta dễ dãi mà nên. Cứ thế, ánh mắt với đời, với người cứ bớt dần thiết tha”(Trích “Nông nổi hai mươi)…
Nhưng dù là với tình yêu hay quan điểm cuộc sống, các nhân vật trong “Đến lượt em tỏ tình” đều không để mình “trôi” lững lờ, phó mặc hoàn toàn cho hoàn cảnh. Bạn sẽ thấy, họ luôn có ý chí vươn lên, để hoàn thiện bản thân hơn, qua hành động, qua suy nghĩ, dù có vấp phải khó khăn đến nhường nào. Có lẽ bởi: “Dòng chảy cuộc sống vẫn đang tiếp tục, dù muốn hay không nó cũng đẩy người ta trôi về phía trước và nếu cứ mang cảm giác cầm tù chính bản thân mình, hạnh phúc sẽ như bông hoa bị ngắt vội, chưa kịp nở đã bị úa tàn” (Trích “Tuyệt vọng nở hoa”).
Trân trọng giới thiệu!