“Đừng buông tay em” với tên gốc “Mười năm” là hồi ức của một Vu Bắc Bắc 27 tuổi về chính mình khi 17 tuổi. Khi đó, bên cô có người bạn gái thân thiết Khả Liên vừa tài năng, vừa xinh đẹp. Vu Bắc Bắc lúc ấy tựa như vệt màu lam sẫm, bí ẩn, lặng lẽ còn Khả Liên đỏ rực rỡ như ánh mặt trời, luôn có được tất cả những gì cô muốn.
“…đây chính là chúng tôi lúc mười bảy tuổi, đầy nghi hoặc, đầy tưởng tượng và cũng đầy những giấc mơ màu hồng. …chúng tôi tự cho rằng, chúng tôi chính là một trong những cảnh đẹp bên bờ Tây Hồ, đặc biệt là cảnh hai đứa phóng xe đạp như điên, ai có thể cản được tuổi thanh xuân của chúng tôi tự do bay lên cao chứ?”
Rắc rối xảy ra khi Khả Liên, lần đầu tiên biết ngước nhìn một chàng trai, đó là Sở Giang Nam, nhưng trong mắt chàng trai đó, chỉ có vệt màu lam sẫm Bắc Bắc.
Nhân sinh nếu mãi chỉ như mới gặp, vậy thì đâu có gì phải phiền muộn? Nhưng nếu như Khả Liên cố chấp yêu Sở Giang Nam, thì Sở Giang Nam cũng cố chấp như thế trong tình yêu với Vu Bắc Bắc.
“Ai dùng nụ cười để che đi sự đau khổ?”
Khả Liên cố gắng đuổi theo Giang Nam, còn chính anh lại mải miết đuổi theo Bắc Bắc để rồi, Bắc Bắc kết thúc vòng bi kịch ấy khi cô cũng yêu anh. Nhưng mọi chuyện có thể chỉ đơn giản như vậy mà kết thúc?
Vu Bắc Bắc và Khả Liên cùng sinh ra và lớn lên ở Hàng Châu thuộc vùng Giang Nam. Sự xuất hiện của Sở Giang Nam giống như sự sắp đặt của số phận, thay đổi cuộc đời của cả hai người con gái.
Chào Giang Nam
Phong cảnh vốn thật quen
Nắng lên hoa sóng hồng tựa lửa
Xuân về, sông nước lặng xanh trong
Sao có thể không nhớ về Giang Nam?
ĐỌC THỬ
ĐỊA CHỈ PHÁT HÀNH