"Dạy trẻ những bổn phận đối với bố mẹ và gia đình là việc nhà trường làm, thì dạy trẻ những bổn phận đối với thầy, với bạn, với nhà trường lại là việc của gia đình, dường như De Amicis đã có ý phân công như vậy.
Học sinh kính yêu cô giáo, thầy giáo vì bố mẹ họ kính yêu và vì trong xã hội cô giáo, thầy giáo cũng được mọi người kính yêu nữa. Ngày phát phần thưởng, ông bồi thẩm kết thúc buổi lễ, nhắc học sinh: "Ra khỏi đây các cháu không được quên gửi một cái chào và một lời cám ơn đến những người đã vì các cháu mà không quản bao mệt nhọc, những người đã hiến tất cả sức mạnh của trí thông minh và lòng dũng cảm cho các cháu, những người sống chết vì các cháu, và họ đây này!", rồi ông chỉ tay về phía các cô giáo, thầy giáo.
Trường học là một gia đình, học sinh như anh em phải thương yêu nhau, và muốn có tình thương yêu chân thành tất cả phải chống một số tính xấu. Cần dạy trẻ không nên chưng diện và khoe khoang, Vôtini vì luôn nghĩ đến mình, nên không những khoe khoang, mà còn tự phụ, đố kỵ, ghen tị với các bạn nữa và thầy Pecbôni phải bảo dè chừng: "Đừng để cho con rắn ghen tị luồn vào tim. Đó là con rắn độc, nó gặm mòn khối óc và làm đồi bại trái tim." (Trích).