Vespa Du Ký - Từ Roma Đến Sài Gòn kể lại chuyến đi đầu tiên của Giorgio Bettinelli trên chiếc Vespa PX 125 phân phối, vượt qua 24.000km, từ Roma (Italia) đến Sài Gòn - TPHCM (Việt Nam). Câu chuyện bắt đầu từ khi Giorgio Bettinelli được tặng một chiếc Vespa cũ. Vào thời điểm đó, tác giả chưa bao giờ lái một chiếc xe hai bánh. Nhưng đây thực sự là một “tiếng sét ái tình” và kể từ giây phút đó, Bettinelli bắt đầu những hành trình của cuộc đời mình trên chiếc Vespa. Trong lần “tập lái xe máy đầu tiên” của mình, ông đã đi qua Bali, Giava và Sumatra (Indonesia). Sau đó, ông quyết định về Italia để bắt đầu hành trình từ Roma tới Sài Gòn – TPHCM (Việt Nam).
Bắt đầu chuyến đi một mình vào cuối tháng 7/1992, trong vòng 7 tháng, trải qua 24.000km từ Italia đến Việt Nam, ông đã đặt chân đến Istanbul, Teheran, sa mạc Beluchistan, Calcutta, Rangoon, Hà Nội và đi qua 10 quốc gia là Hy Lạp, Thổ Nhĩ Kỳ, Iran, Pakistan, Ấn Độ, Bangladesh, Myanmar, Thái Lan, Lào và cuối cùng là Việt Nam.
Trong suốt hành trình, ông đã phải đương đầu với những chặng đường gập ghềnh, những con người khó tính và sự mệt mỏi kéo dài nhưng hơn tất cả đó là chuyến đi của những cuộc gặp gỡ không thể nào quên, những cảnh vật đáng nhớ và cả sự tự do không giới hạn. “Cả đêm phóng xe trên đường cao tốc, mặc dù đáng lẽ ra tôi không được phép đi vào với một chiếc xe 125 phân khối. Vặn ga liên tục ở mức tối đa, trong khi ngấu nghiến cơn gió ấm vờn quanh mặt, tôi dần lấy lại tinh thần và nhận thấy chiếc Vespa đã qua cơn sốc.”
Từ chuyến phiêu lưu đó, ông đã cho ra đời Vespa du ký: Từ Roma tới Sài Gòn. Ấn tượng bởi hành trình đặc biệt, bởi phương tiện kỳ lạ nhưng hơn tất cả Vespa du ký: Từ Roma tới Sài Gòn là một tác phẩm mang đậm tính nhân văn, khắc hoạ nhiều nét địa lý, lịch sử và hiện thực mà chỉ khi chứng kiến tận mắt người ta mới có thể kể lại được.
Nền của cuốn sách là một Châu Á bí ẩn, phồn thịnh, kỳ diệu và vui tươi. Nổi bật trong cuốn sách là hình ảnh mạnh mẽ và dịu dàng của chiếc Vespa - giờ đây đã trở thành một phần không thể thiếu của tác giả. Trong hành trình của mình, tác giả khó tránh khỏi những cuộc ẩu đả, phải ứng biến với các trò ma mãnh tại các quán hàng ven đường, thậm chí, đau lưng rã rời trên những chặng đường trắc trở, nhưng cũng nhờ cuộc hành trình mà tác giả có thêm bạn đồng hành tốt bụng và khám phá ra nhiều điều mới lạ.
Vespa Du Ký - Từ Roma Đến Sài Gòn là cuốn sách dành cho những người ham mê du lịch, khám phá. Đặc biệt, cuốn sách còn là “tấm bản đồ thu nhỏ” từ Roma đến Sài Gòn, là cây cầu nối liền hai nền văn hóa, hai thành phố ở hai đất nước cách xa nhau 24.000km.
Trích đoạn sách hay:
“Vào thời điểm đầu tháng Ba năm 1993 đó, khi tôi dựng Vespa trước cửa hàng giải khát và tìm lại trong ký ức sự hoà trộn hương vị của mình, Việt Nam vẫn chưa phải là một điểm đến du lịch “thời thượng”; Club Med cũng chưa xây dựng làng du lịch ở nơi đây với những hoạt náo viên năng nổ, những lễ hội trong trang phục truyền thống nhân dịp 14 tháng Bảy, và các công ty du lịch vẫn còn dè dặt khi đưa Việt Nam vào trong chương trình của mình.
Lệnh cấm vận kinh tế và trừng phạt thương mại của chính phủ Washington vẫn còn hiệu lực dù sức ép cũng đã bắt đầu giảm dần từ mấy tháng nay; cuộc chiến tranh biên giới với Trung Quốc cũng vừa mới chấm dứt với những vụ chìm tàu kinh hoàng của hàng trăm thuyền nhân, trên đường phố Sài Gòn (bây giờ mang tên thành phố Hồ Chí Minh, dù người dân nơi đây vẫn tiếp tục dùng tên gọi Sài Gòn) mới chỉ có ít người ngoại quốc qua lại, Tây ba lô và “lữ khách” nhiều hơn là khách du lịch theo đúng nghĩa của nó, những người mà dù muốn hay không, ai trong số họ cũng có hội chứng thị dâm khôi hài sáng ngời lên trong đôi mắt. Số lượng người nước ngoài còn ít hơn nữa ở Hà Nội, thủ đô của nước Việt Nam thống nhất, hay ở những ngôi làng dọc theo 2000 cây số đường biển từ Hà Nội tới đồng bằng sông Cửu Long, chặng đường mà tôi đã mất hai tuần để đi qua trước khi cán đích cuối cùng trong cuộc hành trình trên chiếc xe hai bánh, và chắc chắn đôi mắt tôi cũng long lanh chứng thị dâm một cách vô thức.
Bi kịch của chiến tranh và tiếng vang khó sánh kịp (có lẽ là không thể sánh kịp) của nó trên báo chí quốc tế, trong điện ảnh, công luận và tâm trí của ít nhất hai thế hệ người phương Tây đã khiến Việt Nam trở thành một quốc gia đặc biệt, mang những ý nghĩa hình tượng và ẩn ý giàu cảm xúc mà chắc chắn không đất nước nào có được, đã thần thoại hoá con người Việt Nam, ít ra là trong mắt tôi, gán cho họ tính cách kiên cường và khả năng chịu đựng vô hạn.
Người Việt Nam thân thiện như thế đấy, họ sẵn sàng cởi mở với số người ngoại quốc ít ỏi tình cờ gặp mặt, sau tất cả nỗi đau họ phải gánh chịu không chỉ trong chiến tranh chống Mỹ mà cả trong cuộc chiến chống Pháp để giành độc lập; cứ như thể họ không còn chút thù hận nào với người phương Tây, thậm chí còn luôn vui vẻ mỉm cười với họ, ngay khi có cơ hội, chứ không phải cười nhạo họ; người Việt Nam vui tươi như thế đấy, họ có khát khao cháy bỏng được vui chơi và lãng quên thay vì ngồi trong xó xỉnh để gặm nhấm những vết thương... Đây chính là những điều khiến tôi ngỡ ngàng nhất qua mỗi lần tiếp xúc với họ và nó càng làm tăng thêm ý nghĩa thần thoại sẵn có của dân tộc này.
Khi đã uống cạn lon bia thứ hai và hút xong điếu thuốc thứ tư, tôi quay phải, quay trái chào từ biệt với nụ cười hơi bối rối của một con người đang hạnh phúc. Tôi ngó qua tấm bản đồ Sài Gòn trong quyển South East Asia on a Shoestring và khởi động chiếc Vespa đi về phía ga tàu gần nhất, nơi tôi biết có thể tìm thấy một vài khách sạn giá rẻ….”