Tô
Mạt, hai mươi tám tuổi, đã ly dị, có một con gái. Cuộc sống gần như dồn cô
xuống đáy vực, công việc không suôn sẻ, lại gặp toàn những kẻ mưu mô, xảo
quyệt, muốn biến cô thành trò tiêu khiển, lá chắn để thỏa mãn dục vọng và ham
muốn quyền lực. Đã bao lần Tô Mạt tự nhủ: “Đừng vì hiện thực khắc nghiệt mà từ
bỏ hy vọng.” Và cứ thế, trong cô nhen nhóm từng chút hy vọng, về một người đàn
ông yêu cô, che chở được cho cô, về một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc giữa chốn
phù hoa này…
Vương
Cư An, ba mươi tư tuổi, chưa kết hôn, có một con trai. Những tưởng anh là con
người vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, lớn lên được bao nhiêu phụ nữ vây
quanh, cuộc sống vương giả bên cậu con trai chỉ kém bố mình mười sáu tuổi… Ai
biết được rằng, có những bí ẩn về thân thế, những âm mưu về quyền lực và cả nỗi
đau mất người thân ẩn giấu sau vỏ bọc hào nhoáng của anh.Vương Cư An đứng một
mình giữa ngôi nhà lạnh lẽo như một ngôi mộ xa hoa, trên bia mộ có khắc dòng chữ đánh dấu nửa cuộc đời một người đàn ông:
lúc nhỏ mẹ chết, tuổi trung niên mất con, tha hương nơi xứ người, lạc chốn phù
hoa…
Tô Mạt, Vương Cư An cũng giống như
biết bao con người nhỏ bé khác đều đang cô độc và quay cuồng trong thế giới phù
hoa này cho đến khi tìm thấy nhau.