Cỗ xe lao nhanh trong đêm, băng qua những đoạn đường gồ ghề, bụi bặm dưới ánh trăng, lúc chồm lên, lúc lại chúc xuống. Jamie đau ê ẩm toàn thân, hoàn toàn kiệt sức, nhưng lại không thể chợp mắt. Đang thiu thiu ngủ thì một cú xóc lại làm cậu bật tỉnh. Không có khoảng không để duỗi chân hay cựa quậy gì cả. Cậu đói và mệt lả. Cậu không còn biết là khi nào sẽ có bữa ăn. Đó là một hành trình sáu trăm dặm và Jamie không còn dám chắc mình sẽ qua được chuyến đi này không. Cậu cũng không chắc là mình còn thiết sống nữa hay không.
Vào cuối ngày thứ hai của cuộc hành trình thì sự khốn khố đã lên tới đỉnh điểm. Hai người đồng hành cùng Jamie cũng chịu chung tình cảnh đó, thậm chí họ không còn đủ sức lực để phàn nàn điều gì cả. Giờ thì Jamie đã hiểu tại sao người đánh xe lại chỉ chấp nhận những người trẻ tuổi và khỏe mạnh.
Rạng sáng ngày thứ ba, đoàn người tiến đến vùng Karroo Lớn, nơi mà cảm giác hiu quạnh mới thực sự bắt đầu. Vùng thảo nguyên khô cằn nằm phơi mình dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, trải dài dường như vô tận. Thỉnh thoảng, qua lớp bụi đường, Jamie thấy từng đám người đang lê bước trên đường, cũng có người đi bằng ngựa, hoặc bằng từng đoàn xe lớn do khoảng mười tám đến hai mươi con bò kéo. Những cỗ xe lớn chất đầy hàng hóa, lều bạt, cuốc xẻng, than củi than đá, bột mì và dầu thắp đèn. Họ còn chở cả cà phê, gạo, đường, rượu vang, rượu Uýt-Xki, giày ủng, nến Belfast và cả những tấm chăn mền. Đó là những vật dụng thiết yếu dành cho những người tìm kiếm kim cương ở Klipdrift.
Mãi tới khi xe vượt qua con sông Orange thì quang cảnh đơn điệu, buồn tẻ của thảo nguyên mới chấm dứt. Những bụi cây dần cao và xanh hơn, có những đám cỏ rung rinh trong gió và đâu đó xuất hiện những lá cây nhọn, thấp. Jamie thầm nghĩ trong đầu: "Mình sắp đến nơi rồi!". Niềm hy vọng bắt đầu lan tỏa trong tấm thân đầy mệt mỏi của chàng trai." (Trích).