Ngày 10 Tháng Mười hai, 1948
Những vùng nước vô danh
Những đợt sóng trở nên hung dữ và tồi tệ hơn mỗi khi có một trận gió nổi lên. Thời tiết êm ả buổi sáng sớm thay dổi đột ngột từ trạng thái hiền lành sang hung hãn vào lúc gần nửa đêm. Những ngọn sóng bạc đầu trên những đợt sóng cao như những tòa tháp bị ném thành những mảng tia nước. Màn nước hung hãn và những đám mây đen quấn quít nhau dưới đợt tấn công của một trận bão đang kéo tới. Không thể biết nơi nào nước kết thúc và nơi nào bầu trời bắt đầu. Trong lúc chiếc tàu hành khách Công Chúa Dou Wan chiến dấu vượt qua những đợt sóng chồm lên như những ngọn núi trước khi phủ chụp xuống chiếc tàu, những người có mặt trên tàu chẳng hề biết gì về thảm họa sắp xảy ra chỉ cách họ vài phút sau.
Những khối nước điên cuồng được những cơn gió mạnh từ hướng đông bắc và hướng tây bắc xô tới cùng lúc, tạo ra những dòng chảy dữ dội đập vào chiếc tàu về cả hai phía. Gió nhanh chóng đạt tới vận tốc một trăm sáu mươi ki-lô-mét mỗi giờ mang theo những ngọn sóng cao đến mười mét hoặc hơn. Lọt vào vùng nước xoáy, chiếc Công Chúa Dou Wan không có nơi nào để trú ẩn, mũi của nó ngóc lên, lao vào dưới những ngọn sóng quét qua những boong lộ thiên của nó và tràn về phía đuôi tàu, sau đó tràn ngược về phía trước, lúc đuôi tàu chồm lên, thô bạo ném những chân vịt quay tít của nó ra khỏi khỏi nước. Bị tấn công từ mọi phía, chiếc tàu nghiêng một góc ba mươi độ, lan can mạn phải dọc theo boong tàu dành cho du khách tản bộ biến mất dưới một dòng nước. Rồi, rất chậm chạp, nó bướng bỉnh tự lấy lại thăng bằng và lì lợm tiếp tục lao tới, vượt qua trận bão tuyết mù lòa tồi tệ nhất. Thuyền phó thứ nhì Li Po đang đứng quan sát, rút lui vào buồng lái và đóng mạnh cánh cửa lại. Trong tất cả những ngày giong buồm trong biển Trung Hoa, anh ta chưa bao giờ thấy tuyết quay cuồng giữa một trận bão dữ. Po không nghĩ các vị thần công bình khi tạo ra những trận gió hủy diệt như thế dành cho chiếc Công Chúa sau một chuyến hải trình dài nửa vòng thế giới, và chỉ còn khoảng ba trăm ki-lô-mét nữa trước khi nó vào cảng. Trong mười sáu giờ qua, chiếc tàu chỉ đi được sáu mươi bốn ki-lô-mét.
Ngoại trừ Thuyền trưởng Leigh Hunt và kỹ sư trưởng của ông ta đang ở bên dưới, trong phòng máy, toàn bộ thủy thủ đoàn đều mang quốc tịch Trung Hoa. Là một thủy thủ dạn dày với mười hai năm trong Hải quân Hoàng gia Anh quốc, và mười tám năm là một sĩ quan của ba công ty tàu biển khác nhau, ông Hunt đã phục vụ mười lăm năm với cương vị thuyền trưởng. Lúc còn là một cậu bé, Hunt đi câu cá với cha ngoài khơi Bridlington, một thành phố nhỏ trên bờ biển phía đông nước Anh, trước khi trở thành một thủy thủ tàu biển bình thường trên một tàu chở hàng đến Nam Phi. Một người thanh mảnh với mái tóc hoa râm màu cát, đôi mắt trống trải, ông Hunt thực sự bi quan về khả năng chịu đựng của chiếc tàu do ông điều khiển trước trận bão đang lộng hành.
Hai ngày trước, một trong các thủy thủ dã lưu ý ông về một vết nứt tại mép ngoài mạn phải của ống khói duy nhất tại đuôi thân tàu. Ông sẵn sàng bỏ ra một tháng lương đế kiểm tra vết nứt vào lúc này để biết chiếc tàu của mình chịu đựng được áp lực của trận bão. Ông miễn cưỡng xua đuổi ý nghĩ đó qua một bên. Sẽ là một hành động tự sát khi tìm cách kiểm tra chiếc tàu dưới những cơn gió một trăm sáu mươi ki-lô-mét mỗi giờ và khối nước điên cuồng tràn qua những boong tàu. Từ trong xương tủy, ông cảm nhận được chiếc Công Chúa đang trong tình trạng hiểm nghèo nhất, và chấp nhận sự kiện số phận của nó đã vượt khỏi tầm tay của ông.
(trích đoạn)