Bức tranh hiện thực, với những gam màu xám lạnh về Sài Gòn của tác giả chuyên về những đề tài gai góc, Nguyễn Ngọc Thạch.
“Tôi tin rằng ai đặt chân đến mảnh đất Sài Gòn, đều khó có thể rời bỏ nó mà không lưu luyến, vấn vương. Nó không đơn thuần là một mảnh đất, nó là ký ức, là ước mơ, là hoài bão của rất nhiều người. Nhưng, tôi cũng tin rằng những ai sống ở Sài Gòn, cũng đã từng có một lần khóc giữa Sài Gòn.”
Sáu con người giữa đất Sài Gòn.
Phan đi tìm sự hả hê bằng chiến thắng, chinh phục những đỉnh cao xã hội.
Nam lạc trong nỗi đau, đắm chìm trong những ảo tưởng do bản thân dựng lên.
Tú, nhìn đời bằng con mắt lạnh lùng, am hiểu về đàn bà đến kinh khủng.
Mễ, nghiên cứu tâm lý để rồi sợ hãi nhận ra sự thật mình tìm được.
Thụy, chơi vơi, bấp bênh giữa hai bờ giới tính.
Ân, sống ảo, quan tâm đến mạng xã hội hơn cảm xúc người xung quanh.
Họ, có một điểm chung duy nhất là chọn Sài Gòn làm đất sống. Bị ám ảnh bởi bụi xe, bởi đèn Sài òn xanh xanh đỏ đỏ, bởi những quán café, bởi những ổ bánh mì… bị ám ảnh bởi khát khao tìm cho được đáp án cho câu hỏi, “Tôi là ai?”
Họ, được Sài Gòn gắn kết, sắp xếp để đan xích họ vào đời nhau, để cùng trải qua những hoan lạc, chia ly. Để rồi đến cuối cùng, lại được đứng cùng nhau, chỉ đơn giản là khóc, cho hả hê lòng, cho tan nỗi đau.
Họ, người đi kẻ ở, nhưng vẫn tin rằng có ngày gặp lại, chỉ cần một niềm tin nhỏ nhoi đó vẫn giữ người ta chờ nhau… chờ như chuyện Sài Gòn.
Trân trọng giới thiệu!